//Ơ kìa, Khánh Băng...sao hơn tháng nay không thấy em buôn bán? Nhà bận gì à?
- Dạ!
//Chị có nghe mọi người trong thôn bảo chồng em đã trở thành ông Tú rồi, có đúng thế không em?
Khánh Băng gật đầu "Dạ đúng rồi chị, chồng em đã đổ Tú tài".
Chị bạn hàng bên cạnh cười hiền hoà "thế thì mấy hồi nữa lại đỗ cử nhân. Lúc đó em lại trở thành bà cử, bà nghè".
Khánh Băng thoáng buồn, cô nhận ra một điều...chồng cô càng thành công thì khoảng cách giữa cô và chồng càng xa, mơ gì đến bà cử bà nghè.
//Đúng là chồng em đã làm mở mặt mở mày cái thôn nghèo này.
Khóe mắt Khánh Băng chợt ướt, cô dọn rau vào thúng rồi lặng lẽ ra về...
//Ơ kìa Khánh Băng, em sao thế? Đã bán được đâu mà dọn về rồi?
- Em thấy trong người không khỏe nên dọn về sớm.
//Vậy em cứ về nghỉ ngơi đi, để thúng rau lại chị bán hộ em...không thì ngày mai lại héo úa cả, lỗ trắng mắt ra thì khổ.
- Dạ...vậy...có tiện không chị?
//Có gì mà không tiện, em để đó cho chị rồi về nghỉ ngơi đi.
- Dạ, em cảm ơn chị!
Chị bạn hàng bên cạnh cười hiền hoà "được rồi, được rồi...về đi".
Khánh Băng dẫn chiếc xe đạp ra khỏi khu chợ rồi đạp một mạch về nhà. Con đường từ chợ về nhà hôm nay vắng vẻ không một bóng người, chỉ có cô cùng với những đàn bướm bay lượn chập chờn.
Vừa về đến nhà cô tắm gội và lên giường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trom-mo-nuoi-chong/3576864/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.