Bà ơi, còn xa không ạ?
//Sắp rồi.
Khánh Băng không hiểu sao giọng điệu của bà cụ lại vô cùng lạnh lẽo, mỗi lần bà cụ cất giọng thì cô có cảm giác ớn lạnh chạy dọc theo sống lưng.
Đang đi, bà cụ chợt khựng lại.
Khánh Băng đưa mắt nhìn quanh, thấy phía trước mặt cô có rất nhiều đom đóm, những ánh sáng lập lòe ấy khiến cho cảnh vật trước mắt thêm huyền ảo.
Khánh Băng mỉm cười "mùa hè có rất nhiều đom đóm, không ngờ tất cả bọn đom đóm đều tập trung ở khu vườn hoang này".
Không thấy bà cụ đâu nữa, Khánh Băng lên tiếng gọi "bà ơi...bà ơi, bà đâu rồi?"
Không thấy bà cụ trả lời. Cô đi về phía trước, nơi có đàn đom đóm đang chập chờn...
Tõm...
- Á...á...
Khánh Băng bị rơi xuống ao sâu.
- Cứu...
- Cứu tôi với, có ai không? Làm ơn cứu tôi với!
Khánh Băng bơi về phía cạnh bờ, nhưng cô cảm giác như có bàn tay kéo mình xuống đáy ao và không thể ngoi lên được, Khánh Băng sợ hãi kêu to hơn "cứu...có ai không cứu tôi với!"
- Khụ...khụ...
Chân cô càng lúc càng bị giữ chặt và không thể thoát ra được, cô cứ thế bị kéo xuống đáy ao.
Khánh Băng cứ vừa ngoi lên là lại bị kéo xuống.
- Cứu...cứu tôi với!
Thiển nhíu mày "Sao tiếng ai giống tiếng Khánh Băng vậy chứ?"
- Khụ...khụ...
- C...ứ...u...
Khánh Băng càng lúc càng đuối, tiếng kêu cứu cũng dần đứt quãng.
"Không xong rồi!"
Thiển lướt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trom-mo-nuoi-chong/3576861/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.