Mùa thi cũng đã qua đi, Tuấn Anh trở về nhà. Vừa đặt chân đến vùng đất nhà mình, anh đứng nhìn chằm chằm vào bên trong...đây là căn nhà mà anh đã sống từ khi mới lọt lòng mẹ, trước đây vốn là căn nhà lá được ba mẹ anh để lại, căn nhà vốn dột nát cột thì xiêu. Cách đây không lâu vợ anh đã thuê người làm lại căn nhà mới, nóc nhà được làm bằng mái ngói, xung quanh căn nhà làm bằng gỗ. So với căn nhà cũ mà ba mẹ anh để lại thì có phần khang trang hơn rất nhiều.
Đứng nhìn thật lâu, Tuấn Anh mở cửa rào đi vào, anh đưa mắt nhìn quanh thì thấy đám hoa bồ công anh nở vàng rực, vợ anh rất thích loài hoa này.
Thấy nhà nhà khóa cửa, anh biết cô đi bán chưa về...anh đi về phòng nghỉ ngơi, anh ngồi xe từ lúc nửa đêm đến giờ mới về đến thôn nên khá mệt. Thế là ngủ thiếp đi từ lúc nào cũng không hay, khi anh tỉnh giấc thì đã là chiều muộn.
Nghe ngoài đồng có vô số tiếng nhái kêu inh ỏi, anh đẩy cánh cửa sổ nhìn ra ngoài. Trời cũng đã bắt đầu sụp tối, anh đi tắm rửa rồi mới lên nhà trước thắp hương cho be mẹ.
Không thấy Khánh Băng đâu, anh đi lòng vòng nhà tìm nhưng vẫn không thấy cô "chiều tối rồi còn đi đâu nữa chứ!"
Thấy bữa cơm chiều đã được dọn sẵn lên bàn, Tuấn Anh sờ nhẹ vào đĩa rau xào, cảm giác thức ăn vẫn còn ấm, chứng tỏ Khánh Băng chỉ mới ra khỏi nhà.
Tuấn Anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trom-mo-nuoi-chong/3576859/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.