Ánh sáng mặt trời vừa ló dạng, phà ở đảo Tứ Thủy một lần nữa khởi động, đưa du khách đến đảo. Cửa tiệm trên đảo cũng bắt đầu mở cửa, du khách nhiều, tiền kiếm được nhiều, nhưng tiền thuê cũng rất đắt đỏ, ai cũng không muốn bỏ lỡ một cái du khách nào.
Nhà của Dương tiên sinh không chiếm nhiều đất, không giống như Trịnh gia bao trùm một khoảng đất lớn, không nằm gần biển, mà ở giữa đảo, lại ở gần Viện bảo tàng đông đảo du khách, cũng không tĩnh lặng.
Trong hoa viên Dương gia, một nam nhân hơn 30 tuổi đang ngồi trên xe lăn phơi nắng, khuôn mặt hắn góc cạnh quá rõ ràng, có vẻ cương ngạnh, tuy nhắm hai mắt, nhưng thoạt nhìn như đang suy ngẫm chuyện gì đó, làm người ta cảm thấy hắn có tâm sự nặng nề.
"Bữa sáng đã chuẩn bị tốt."
Thanh âm nhẹ nhàng chậm chạp ôn nhu, như tắm mình trong gió xuân. Dương Giang Hà mở mắt ra, trong mắt như tắm gội ánh mặt trời, có thần, cũng rất nhu hòa, là một ánh mắt không phù hợp với khí tràng toàn thân.
Cô gái lên tiếng đã đi đến trước mặt hắn, tuổi hơn 20, tuổi xuân tươi đẹp. Nàng có diện mạo thanh tú uyển chuyển, thanh âm càng dịu dàng. Nàng khom người nói: "Đặt người xay bột xay sữa đậu nành, mùi đậu rất thơm, đã sai phòng bếp đi nấu."
Dương Giang Hà nắm lấy tay nàng, nói: "Gần đây không phải nói hay buồn ngủ sao, vậy thì đừng dậy sớm như vậy, ngủ nhiều một chút. Hơn nữa anh thức dậy lại nhìn không thấy em, tưởng em đi đâu rồi."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trom-menh/1645824/chuong-19.html