Chương trước
Chương sau
Editor: Anh Anh
Hào ngôn của Hạ Hầu Tuyên vừa ra, ba bốn mươi lính cấm vệ quân vốn đang vì bị đồng liêu đánh lén mà hốt hoảng luống cuống, gần như không làm ra được phản kích hữu hiệu nào lập tức cảm thấy tìm được người đáng tin cậy, đầu không còn bối rối, tay chân cũng không run lên nữa, tình thế trong sân lập tức từ nghiêng về một bên tập kích tàn sát chuyển thành ta ngươi đối đầu nhau.
Vậy nhưng tình thế xoay chuyển cũng chỉ dừng lại ở đây, Hạ Hầu Tuyên không có hỏa nhãn kim tinh, không có cách nào phân biệt được phản tặc trong đám cấm vệ quân, vậy nên hắn cũng không tự mình tổ chức đội ngũ, để tránh có phản tặc giả vờ nghe theo hiệu lệnh của hắn, đâm sau lưng hắn một đao... Sau khi hô xong, Hạ Hầu Tuyên một thân một mình cầm thương canh giữ trước cửa chính điện, ai tới chọc hắn thì hắn giết kẻ đó, không ai chọc hắn thì hắn bất động, cố gắng tiết kiệm sức lực để quan sát tốp năm tốp ba cấm vệ quân chiến đấu hăng hái thành một vòng, cố gắng chọn ra một vài tiểu đệ có thể tin cậy... Nhưng tiểu đệ nào dễ chọn như vậy? Nguy nan trước mắt, ngay cả huynh đệ ruột cũng không dựa vào được!
"Tam ca, đường đường là nam nhi mà trốn cái gì, mau tới đây giết tặc với ta!" Trong chính điện phía sau Hạ Hầu Tuyên, Tề Tĩnh An vừa dùng một thanh gỗ lớn đập chết một tên phản tặc, quay đầu nhìn lại, thì thấy Hạ Hầu Trác đang vừa lăn vừa bò chạy đến đằng sau cây cột trốn cùng Thụy phi... Haiz, giờ phút này Tề Tĩnh An thật sự không biết nên khinh bỉ nhiều hơn hay bất lực nhiều hơn.
Tuy Hạ Hầu Tuyên đang uy phong lẫm liệt canh giữ trước cửa điện, nhưng đám phản tặc vừa có thể giương đông kích tây, còn có thể trèo cửa sổ, vì vậy ba người trong điện cũng không hề rảnh rỗi. May mà Tề Tĩnh An đã dùng ghế tạo ra một vòng phòng ngự đơn sơ, có thể thoáng ngăn được xu thế xung phong liều chết của đám phản tặc, còn có thể giúp bọn họ tạo ra phản kích hữu hiệu... Nhưng vấn đề lớn nhất là "Đồng bọn" không phối hợp!
Thụy phi là một sủng phi sống trong nhung lụa, trốn đi thì cũng thôi, nhưng Hạ Hầu Trác thì sao? Thân là ca ca thế mà lại cũng đi trốn! Người này, rõ ràng dáng vẻ giống Hạ Hầu Tuyên đến bảy tám phần, dũng khí lại chênh lệch quá xa, ngay cả khi nằm trong vòng phòng ngự mà cũng không dám đâm nghiêng hai phát, Tề Tĩnh An còn có thể nói gì đây? Dứt khoát quay đi, mắt không thấy, tâm không phiền, lại lần nữa dời ánh mắt về phía người yêu uy vũ khí phách của hắn.
"Ta...ta... ta..." Hạ Hầu Trác núp đằng sau cây cột, cẩn thận từng li từng tí nhô đầu ra, ngơ ngác nhìn bóng lưng mạnh mẽ của muội muội đang anh dũng múa thương càn quét tiêu diệt kẻ địch, không phải hắn không có chút chột dạ nào, cũng không phải không cảm thấy xấu hổ, chỉ là hắn thật sự không có lá gan đó, ngay cả bắp chân cũng đang không ngừng run rẩy, hắn có thể làm gì đây? Aizz, vẫn tiếp tục trốn đi, mặt mũi thì đáng mấy đồng?
Ngược lại Thụy phi vẫn còn muốn một chút thể diện, hoặc là nói trong bản tính bà vốn cũng không thiếu sự tàn nhẫn, vì vậy bà chọn một thời cơ tốt, đột nhiên lao ra từ sau cây cột, nhặt một cây trường thương nằm dưới đất lên, hô to một tiếng "Aaaa", đầu thương lập tức đâm trúng một tên phản tặc đang mặt đối mặt đọ sức với Tề Tĩnh An!
Tề Tĩnh An thuận thế vung mạnh một gậy, đập ngã tên phản tặc đang bị đâm xuống, Thụy phi lập tức tiến lên một bước, hai tay cầm thương đâm điên cuồng vào tên xui xẻo kia, đến tận khi đâm hắn thành một cái sàng máu thịt be bét, tử trạng thê thảm mới thôi...
Tề Tĩnh An và Hạ Hầu Trác đều ngạc nhiên và bất ngờ trước màn thể hiện xuất sắc của Thụy phi, ngay cả Hạ Hầu Tuyên nghe thấy tiếng động, tuy không quay đầu lại nhìn, nhưng cũng khen lớn một tiếng "Giỏi".
"Hừ," Thụy phi giơ tay lau đi vết máu văng trên mặt, trong mắt lộ ra hung ác nghiến lợi nói: "Người thực sự đáng được khen ngợi rõ ràng phải là thái tử điện hạ, uất nghẹn nhiều năm như vậy, một khi bùng nổ... Đúng là đủ sức!"
... Đến lúc này, cuối cùng Thụy phi đã hoàn toàn khẳng định: Hắc thủ đằng sau chính là thái tử!
Về phần không phải nói thái tử "Cũng" đột tử à? Ha, tin tức đó chẳng qua là do Trương tổng quản bên cạnh Hoàng đế thuận miệng phun ra mà thôi, sao có thể tin tưởng không chút nghi ngờ được? Nếu Hạ Hầu Tuyên cũng có thể mua được Vương tổng quản, thì sao thái tử lại không thể mua được Trương tổng quản chứ!
Thậm chí có thể noi: Mua được Trương tổng quản, chính nét bút vẽ rồng điểm mắt trong toàn bộ kế hoạch đoạt vị của thái tử!
"Dùng phương pháp trực tiếp nhất diệt trừ đại địch số một của hắn – Lão Tứ, nhân tiện khiến tất cả mọi người đều tập trung trong cung, sau đó thừa dịp bệ hạ và chúng ta đều kinh hãi rối loạn, dùng tin tức chấn động "Thái tử cũng đột tử" đội một cái nồi đen thật to cho chúng ta, cuối cùng... Chỉ cần có thể lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai huyết tẩy hậu cung, thái tử có thể danh chính ngôn thuận kế vị ngai vàng, còn có thể chiêu cáo thiên hạ nói chúng ta trước giết Tứ hoàng tử sau bức vua thoái vị, còn hắn thì trở thành anh hùng báo thù thay cha!"
Không thể không nói, bộ tổ hợp đấm đá này của thái tử thật sự không tệ, mặc dù chiêu thức và quá trình đơn giản thô bạo, nhưng với tốc độ ra đòn như vũ bão cùng với khí thế tàn nhẫn điên cuồng quyết tuyệt, đã làm tất cả bọn họ đều trúng chiêu!
"Đúng rồi, cữu cữu của thái tử đại ca không phải là Đô Chỉ Huy Sứ trước điện, thống lĩnh một nửa cấm quân này à..." Hạ Hầu Trác cực kỳ khiếp sợ, chân không khỏi mềm nhũn, dựa lưng vào cột trượt xuống, lẩm bẩm nói: "Nhưng nếu hắn muốn bức vua thoái vị, sao còn hãm hại chúng ta làm gì, trực tiếp vây giết chúng ta và phụ hoàng không được sao, cần gì phải làm điều thừa thãi?"
"Ngu ngốc! Ngươi cho rằng muội muội ngươi cũng là một cái chân tôm mềm như ngươi à, tùy tùy tiện tiện là có thể vây giết được sao?!" Thụy phi thở hổn hển, hung tợn nói: "Nếu để Hoàng đế và Phó soái mà ông tín nhiệm ở chung một chỗ, sẵn có khí thế của thiên tử và uy vọng của tướng soái, chỉ cần bọn họ vung tay hô lên, nhóm cấm vệ quân chưa chắc đã tạo phản theo thái tử! Chỉ có như thế này, trước hết để Hoàng đế tự chặt tay mình, rơi vào kết quả lẻ loi trơ trọi không chỗ dựa, lại phái tâm phúc tới đây giết hết chúng ta, mới có thể giành được nghiệp lớn!"
Hạ Hầu Trác á khẩu không nói nên lời, hắn đã cảm thấy Thụy phi ghét bỏ hắn cực kỳ rõ ràng, nhưng không biết tâm trạng hiện tại của mẹ ruột hắn đang vô cùng phức tạp: Sớm biết có ngày hôm nay thì sao lúc trước còn như thế, bà sớm nên đổi lại nhi tử và "Nữ nhi"... Mặc dù nhi tử bất tài dễ khống chế, nhưng hoàn toàn không thể dựa vào được!
Đúng lúc này, mắt thấy cấm vệ quân và phản tặc tổng cộng chỉ còn lại hai ba mươi người, Hạ Hầu Tuyên lập tức muốn cùng Tề Tĩnh An đánh giết ra ngoài... Dĩ nhiên cũng phải mang Thụy phi và Hạ Hầu Trác theo, bọn họ vẫn còn hữu dụng, Hạ Hầu Tuyên cũng không định ném bọn họ lại tự sinh tự diệt... Nghĩ thôi cũng biết, sự quan tâm và bảo vệ của Hạ Hầu Tuyên chia cho bọn họ còn không sánh bằng một đầu ngón tay của Tề Tĩnh An.
"Mau ra đây, theo sát ta!"
Nghe Hạ Hầu Tuyên kêu, Tề Tĩnh An lao ra cửa điện không chút do dự, chạy vội tới bên cạnh người yêu: Trước đó hắn vẫn đợi trong điện đương nhiên không phải vì sợ sệt, mà bởi vì thực lực cận chiến của hắn không tốt lắm, cho dù ra ngoài chém giết cũng không giúp được quá nhiều, còn không bằng mượn sân điện và bàn ghế che chở cố gắng giết vài kẻ địch.
Thụy phi và Hạ Hầu Trác cũng lần lượt chạy ra, bởi vì Hạ Hầu Trác vốn đang ngồi trốn sau cây cột, hơn nữa tay chân còn mềm nhũn, vậy nên không chút ngạc nhiên khi hắn tụt lại phía sau cùng,... Cũng thật đúng dịp, ngay lúc đó, viện quân của phản tặc đến!
Cũng may số lượng viện quân phản tặc không lớn, cũng chỉ có hai mươi, ba mươi người, hơn nữa có lẽ bọn họ chỉ được phái tới xem Phó soái đã chết hay chưa, vậy nên biểu hiện tham gia trận chiến cũng rất hoảng hốt, không đủ đẻ trở thành đại địch uy hiếp tính mạng Hạ Hầu Tuyên được. Nhưng trong đó lại có mười mấy cung binh... Mũi tên vùn vụt bay tới, chỉ nghe thấy một tiếng "A" thảm thiết, Hạ Hầu Trác che ngực ngã xuống!
Hạ Hầu Tuyên nhanh tay nhanh mắt kéo Tề Tĩnh An ra sau lưng, vẫy thương quét đi bảy tám mũi tên, cũng ban ơn cho Thụy phi và Hạ Hầu Trác ngã xuống đất, không để bọn họ bất ngờ không kịp đề phòng mà biến thành con nhím.
"Mẫu phi đỡ lấy ca ca, đi theo chúng ta xung phong liều chết ra ngoài!" Hạ Hầu Tuyên vừa nói, vừa dắt tay Tề Tĩnh An, hai người linh hoạt né tránh, phát hiện một mục tiêu tốt, chuẩn bị cướp lấy một bộ cung tên.
Thụy phi nghe Hạ Hầu Tuyên nói, theo bản năng kéo con cả của mình lên, lại phát hiện nhi tử thật là nặng... Suy nghĩ xoay chuyển thật nhanh, bà dứt khoát thả tay, ném Hạ Hầu Trác bị trúng tên xuống đất, bản thân tự chạy về phía Hạ Hầu Tuyên!
Hạ Hầu Trác không thể tin nổi trợn mắt nhìn bóng lưng tuyệt tình của mẹ mình, mắt trợn trắng rồi bất tỉnh.
Mà lúc này, cuối cùng Tề Tĩnh An cũng lấy được vũ khí thuận tay, lúc này giương cung lắp tên, vụt vụt bắt chết mấy tên phản tặc chuẩn bị đâm thương vào Hạ Hầu Trác đang "Nằm thây" trên đất. Ngay sau đó con ngươi hắn đảo một vòng, đột nhiên kêu lên: "Lỗ Bình Tương! Che chở Tam điện hạ tới tập hợp với chúng ta, nhanh lên!"
Một cấm vệ quân đang chém giết với phản tặc nghe vậy ngẩn ra, cuối cùng vẫn nửa bế nửa đỡ Hạ Hầu Trác lên dưới sự che chở của Tề Tĩnh An, rồi sau đó chiến đấu đến gần hai phu phu bên này...
Cuối cùng, một nhóm năm người bọn họ cũng vọt ra khỏi Tây Các nội đình thây nằm đầy đất, quay người về phía hành lang, chạy tới ngự hoa viên có núi giả quanh co.
Nhóm phản quân không đuổi theo được, bởi vì tiếng hò hét rung trời đang truyền đến từ một hướng ngược lại với Ngự Hoa Viên... Bên kia mới là chiến trường chính, thái tử và Hoàng đế, nhi tử à phụ thân, ai sống ai chết chỉ nhìn vào hiện tại...
"Phù!" Sau núi giả, Thụy phi thở phào một cái, chống trường thương trong tay thở hổn hển... Vừa rồi chạy gấp như thế, có thể nói là xuyên qua rừng thương và mưa tên, vậy mà bà vẫn không vứt bỏ binh khí trong tay, tố chất tâm lý có thể thấy rõ được từ điều này.
"Lỗ huynh đệ, phiền ngươi xử lý vết thương cho ca ca giúp ta, ít nhất cũng phải cầm máu lại trước đã." Hạ Hầu Tuyên cũng hơi mệt mỏi, vì vậy dựa lưng vào núi giả thoáng thả lỏng cơ bắp căng thẳng, cũng lộ ra nụ cười thân thiện với cấm vệ quân vừa cứu ca ca hắn một mạng.
Vị cấm vệ quân kia gật đầu một cái, lập tức ngồi xổm xuống, xé quần áo của Hạ Hầu Trác ra, động tác thuần thục xử lý vết thương cho Tam hoàng tử, vừa làm, vừa nói: "Công chúa điện hạ, Phò Mã, quả thật ta họ Lỗ, nhưng không phải Lỗ Bình Tương, mà là Lỗ Định Dương..."
Tề Tĩnh An mỉm cười nói: "Ta biết ngươi không phải Lỗ Bình Tương, chỉ là nhìn dáng dấp các ngươi có chút giống, nên mới gọi một tiếng."
Lỗ Định Dương kinh ngạc nói: "Nhãn lực của Phò mã thật tốt, Lỗ Bình Tương là gia huynh..." Cái càng làm hắn kính nể thật ra là năng lực tùy cơ ứng biến và trí nhớ mạnh mẽ của Tề Tĩnh An: Năng lực tùy cơ ứng biến thì không cần phải nói nhiều, nhờ một câu nói mà cứu lấy mạng nhỏ của Hạ Hầu Trác; trí nhớ mới thật sự mạnh mẽ, phải biết, ca ca hắn thật sự không quen biết công chúa và phò mã, đơn giản chỉ là trước kia đi theo Hứa Thắng thống lĩnh làm thân binh cho Bình Man Hữu tướng quân, nhưng tính tình ca ca hắn trầm lặng, bộ mặt cũng là kiểu người qua đường, vậy mà phò mã cũng có thể nhớ được, còn nhờ vào đó nhận ra hắn, thế này thì quá khoa trương rồi!
Lỗ Định Dương vừa cảm khái Phò Mã lợi hại, vừa cảm thấy vận may của Tam hoàng tử điện hạ thật tốt, vậy mà cũng có thể nhặt về cái mạng nhỏ... Nghĩ tới đây, hắn không khỏi trộm liếc Thụy phi một cái, thầm nói thì ra trên đời này còn có một mẹ ruột tàn nhẫn như vậy, thật là mở rộng kiến thức cho hắn.
Không biết vào giờ phút này, Thụy phi nhìn chằm chằm vào lồng ngực đầy máu của Hạ Hầu Trác, ý nghĩ "So với mẹ kế còn mẹ kế hơn" càng ngày càng rõ ràng trong lòng...
Tác giả có lời muốn nói: Hê hê hê, là thái tử... Kỳ thật có người đoán trúng rồi, đúng là một tiểu yêu tinh sắc bén!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.