Đại sự không ổn! Nhìn dáng vẻ vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ, vừa căm ghét vừa sợ hãi này của Hoàng đế, lại nhìn cấm vệ quân mặc giáp cầm thương nghe tiếng tiến vào, trái tim Hạ Hầu Tuyên lạnh lẽo: Hoàng đế đã xem cả đám người bọn họ là phản tặc rồi à?! Đây thật sự là một chuyện nực cười đến cỡ nào, Hạ Hầu Tuyên hận không thể bổ đầu hoàng đế ra nhét vào chút trí thông minh: Nêu hai phu phu bọn họ và Thụy phi, Tam hoàng tử thật sự điên cuồng ngang ngược như vậy, dám quanh minh chính đại giết chết hai hoàng tử, thì nào có thể tay không đứng yên ở đây chờ cấm vệ quân tới bắt? Hoặc là trực tiếp dẫn binh bức vua thoái vị, hoặc là để Hoàng đế cũng chết bất đắc kỳ tử, đó mới là "Tư thế" đoạt vị chính xác chứ... Bây giờ nhìn Thụy phi sợ ngây người và Tam hoàng tử ngơ ngác mà xem, "Tư thế" rõ ràng không đúng! Vậy nhưng đây cũng không phải một chuyện cười, khi Tứ hoàng tử và thái tử liên tiếp chết bất đắc kỳ tử, nhóm người bọn họ thật sự quá "Nổi bật"... Có hoàng tử, có sủng phi, có công chúa thân là tướng soái, còn có phò mã có thể làm Hiền Thần, hơn nữa hoàng tử lại là cháu rể tương lai của Thừa tướng, thế lực nhà mẹ của sủng phi cũng không nhỏ, công chúa đang rất có uy vọng trong triều đình, hơn nữa còn qua lại thân thiết với Trấn Bắc Hầu phủ, năng lực bản thân phò mã không tầm thường, còn có thân thích cường hào có thể chi tiền chi lương... Trời ạ, vừa nghĩ như thế, cho dù bọn họ đều vô tội, cũng đủ để Hoàng đế sinh ra bao nhiêu lòng kiêng kỵ, hơn nữa vốn bọn họ còn có hiềm nghi nhất? "Mau tới đây, nhanh, bắt bọn họ lại cho trẫm!" Kèm theo giọng nói hoảng sợ xen lẫn quát tháo ra lệnh của Hoàng đế, đám cấm vệ quân hùng hùng hổ hổ vọt tới, bẻ ngược hai tay Hạ Hầu Trác và Tề Tĩnh An ra sau, còn đối với Thụy phi và Hạ Hầu Tuyên "Thân là nữ tử" thì có vẻ khách khí hơn mấy phần, chỉ dùng thương chặn lại, cố gắng không chạm vào bọn họ. "Bệ hạ!" Thụy phi nhìn mũi đao chắn ngang trước mặt, tâm loạn như ma, kêu khóc nói: "Chúng ta thật sự bị oan! Hắc thủ đứng sau rõ ràng là muốn một mũi tên bắn trúng ba con chim!" "Câm miệng!" Vào lúc này, lòng hoàng đế còn loạn hơn Thụy phi gấp mấy lần, lỗ tai ù đi, huyệt thái dương cũng giật giật đau nhức, làm ông luống cuống bất an nhắm chặt mắt lại, rồi lại mở ra, trong mắt Hoàng đế lộ ra hung quang, âm trầm nói: "Trẫm sẽ hạ lệnh điều tra kỹ càng toàn bộ sự việc, trước khi chân tướng được sáng tỏ, trẫm không muốn gặp lại các ngươi, càng không muốn nghe nửa câu lời ngon tiếng ngọt nữa!" Nói tới đây, Hoàng đế đảo mắt nhìn một vòng, dưới mấy chục ánh mắt hoặc khiếp sợ hoặc đờ đẵn hoặc kỳ quái, ông khoát tay áo một cái vừa quyết tuyệt lại có chút bất lực: "Cấm vệ quân, đưa Thụy phi, Tam hoàng tử, trưởng công chúa và phò mã giải đến Tây các nội đình, cho một trăm người canh chừng nghiêm ngặt, ngăn cản toàn bộ tin tức qua lại, đợi trẫm xét xử sau!" Thụy phi khẽ há miệng, như thể còn muốn nói thêm vài câu, nhưng ngay tại lúc Hạ Hầu Tuyên bị cấm vệ quân áp giải đi thì thầm kéo tay áo bà, Thụy phi lập tức hiểu ý, ngậm miệng nuốt toàn bộ lời kêu oan xuống. Động tác của Hạ Hầu Tuyên rất bí mật, đừng nói Hoàng đế không nhìn thấy, ngay cả cấm vệ quân đứng sát bọn họ cũng không ai thấy được, nhưng đúng lúc lại lọt vào mắt nhị hoàng tử Hạ Hầu Viên vừa ngẩng đầu lên, ánh mắt hắn dừng một chút, còn Hạ Hầu Tuyên cũng đúng lúc nhìn về phía hắn, hai người liếc nhau một cái ý vị sâu xa... Tây Các nội đình là tòa sân viện bị bỏ trống nhiều năm, cỏ hoang tiêu điều lạnh lẽo, trong điện âm u đổ nát. Một đường bị đội cấm vệ quân nghiêm ngặt áp tải đến đây, Thụy phi vừa cảm thấy trái tim của mình đã rơi vào vực sâu, vừa cảm thấy mất hết mặt mũi... Vào cung làm bạn với vua gần hai mươi năm, bà thông minh cẩn thận, luôn thắng nhiều thua ít, nhưng hôm nay lại bị kẻ địch đáng sợ đánh một cái trở tay không kịp, rơi vào một khốn cục bết bát như vậy, thật sự khiến bà hoảng sợ đan xen. "Rốt cuộc là ai... Lại có thể gây ra bút tích lớn như vậy?!" Khi cấm vệ quân rút lui khỏi chính điện Tây Các, để lại không gian cho bốn người bọn họ, Thụy phi liền nghiến răng nghiến lợi mở miệng, trong lời nói tuy mang theo nghi vấn, nhưng nhiều hơn vẫn là căm hận, sợ hãi và mờ mịt luống cuống. Ngược lại, Hạ Hầu Tuyên bình tĩnh hơn nhiều, lúc này hắn đang xoa bóp cánh tay Tề Tĩnh An, để giãn cơ lưu thông máu... Đám cấm vệ quân thô bạo vừa rồi không biết "Thương tiếc" phò mã đáng thương của hắn, suýt chút nữa thì bẻ gãy cánh tay Tề Tĩnh An, làm Hạ Hầu Tuyên khó chịu và đau lòng muốn chết, vậy nên chuyện đầu tiên hắn làm sau khi cài chốt cửa cửa điện là chăm sóc cho phò mã của hắn, về phần mẫu phi và ca ca cũng cần được quan tâm... Xếp hàng chờ đi. Vậy nhưng, Hạ Hầu Tuyên còn chưa mở miệng đáp lại Thụy phi, Hạ Hầu Trác lại hỏi ngược mẫu phi mình một câu: "Thái tử đại ca và Tứ đệ gặp chuyện không may, thật sự không liên quan gì đến hai người à?" "Đương nhiên là không!" Thụy phi chợt cảm thấy một cơn ngột ngạt mắc nghẹn trong dạ dày, một cơn tức giân khác thì xông thẳng lên trán, "A Trác, ngươi nói cái gì vậy, nghi ngờ mẹ ruột và em gái ruột của ngươi muốn tạo phản à?!" Hạ Hầu Trác rụt cổ theo bản năng, rồi lại ưỡn thẳng sống lưng lên, tức tối nói: "Hai người đã không làm thì ta hỏi thêm vài câu có làm sao? Ta chỉ không muốn mơ hồ vác một cái nồi đen to đùng như vậy, có gì sai?!" Nói xong, hắn càng ngày càng kích động, gầm nhẹ nói: "Mẫu phi! Những năm gần đây, ngài đã giấu diếm ta bao nhiêu chuyện... Trước kia ta chưa bao giờ hỏi, đó là sợ ngài nói chuyện lấy lệ với ta, tự nhiên lại làm tổn thương tình mẹ con, nhưng lần này xảy ra chuyện lớn như vậy, chẳng lẽ ta không nên hỏi cho rõ ràng à?" Thụy phi trợn mắt, nhất thời không nói được gì... Rốt cuộc hôm nay là cái ngày gì vậy? Sau khi bị chính Hoàng đế trượng phu coi thành phản tặc, thì đứa con cả xưa nay luôn rầu rĩ mờ nhạt cũng đến chọc tức bà, bà đây là phạm vào sao thái tuế à?! Thấy Thụy phi không còn gì để nói, Hạ Hầu Trác ngược lại càng nói càng hăng, còn bày ra vẻ mặt giễu cợt cười nói: "Lúc trước mẫu phi ngài từng tiếng kêu oan, có từng nghĩ tới trong lòng ta nghẹn bao nhiêu oan khuất không? Trong mắt phụ hoàng và những người khác, ngài, ta, muội muội và muội phu đều thuộc cái gọi là "Phe Tam hoàng tử", muốn bắt thì bắt cùng nhau... Nhưng giữa chúng ta, một Tam hoàng tử như ta đây chỉ là một cái rắm!" "Được rồi ca ca," Mắt thấy Thụy phi bị con cả của mình chọc tức đến mức mặt ứ máu, cuối cùng Hạ Hầu Tuyên cũng mở miệng, thản nhiên nói: "Việc đã đến nước này, chúng ta ngoại trừ cùng thuyền qua sông thì còn có thể thế nào nữa? Bằng không ngươi tự ra nói với đám cấm vệ quân kia... Xin bọn họ coi Tam hoàng tử Điện hạ như cái rắm mà thả đi! Sau đó đi tìm phụ hoàng, xin ngài cũng coi ngươi thành cái rắm thả đi nữa, thế nào?" Hạ Hầu Trác lập tức phát nghẹn, nhìn muội muội của mình như quái vật... Vừa rồi tâm trạng hắn kích động nên mới bật thốt lên từ "Cái rắm", tự cảm thấy rất hào phóng rồi, nhưng muội muội dung mạo đẹp như tiên của hắn thì sao? Bình tĩnh, bình tĩnh nói ra lời bất nhã như thế... Hơn nữa phò mã còn ở ngay bên cạnh! Biểu hiện hào phóng như vậy trước mặt trượng phu cũng được à? Đầy đầu đều là không nói nên lời, Hạ Hầu Trác cũng không nhả ra nửa câu oán hận nữa, khí thế cứng rắn hiếm thấy được ấp ủ từ lâu đã hoàn toàn trút hết ra ngoài. Hạ Hầu Trác thu cờ ngừng trống, trong chính điện tây các yên tĩnh trở lại. Cho đến lúc này, bọn họ mới cảm nhận được rõ ràng hơi thở đổ nát tan hoang làm người ta ghét bỏ bao quanh bốn phía, nhắc nhở sâu sắc về tình cảnh hiện tại của bọn họ. Nửa khắc sau, Thụy phi thở dài một hơi, tùy tiện tìm một cái ghế ở trong sảnh điện đổ nát này ngồi xuống, mặc kệ lớp bụi dày trên đó. Sau khi ngồi vào chỗ của mình, Thụy phi không muốn để ý đến đứa con cả đã không giúp được gì còn mang tức đến cho mình, chỉ nhìn Hạ Hầu Tuyên, ánh mắt sáng quắc, giọng điệu khẳng định, nói: "Ngươi đã nghĩ ra biện pháp phá vỡ khốn cục này rồi đúng không? Đừng có bán cái nút nữa, nói thẳng ra đi." Hạ Hầu Tuyên cười như không cười lắc đầu, chắp tay sau lưng xoay người sang chỗ khác, nhìn cửa điện đóng chặt, lại nhìn cấm vệ quân ở sân ngoài qua lỗ thủng trên cửa, "Mẫu phi xem trọng ta quá, tình hình hiện tại không rõ, ta có thể có phương pháp phá cục gì đây? Cứ nhìn đi, hẳn là rất nhanh sẽ có biến cố... Khi biến cố xuất hiện, cơ hội sẽ tới." Thụy phi cau mày, "Còn có biến cố nữa? Biến cố hôm nay đã đủ nhiều rồi..." Nói tới đây, bà đột nhiên ngẩng đầu lên, "Rốt cuộc là ai ở phía sau giở trò quỷ?!" Hạ Hầu Tuyên không đáp, lại đá quả bóng trở lại, "Mẫu phi nghĩ sao?" Thụy phi nheo mắt, nhìn bóng lưng có phần khó đoán của Hạ Hầu Tuyên, lại nhìn Tề Tĩnh An vẫn mang vẻ mặt rất tự nhiên, ánh mắt luôn dính vào người Hạ Hầu Tuyên, hừ một tiếng, "Trịnh phi? Lão Nhị? Bọn họ nào có khả năng lớn như vậy... Nhưng nếu không phải bọn chúng, chẳng lẽ là Từ lão hồ ly giở trò quỷ? Cũng không đúng, những năm gần đây, hai cha con bọn họ đổ bao tâm huyết trên người lão Tứ, nếu thật sự muốn ném đứa nào ra ngoài thì cũng phải là lão Ngũ mới đúng." Không tệ, Hạ Hầu Tuyên lặng lẽ gật đầu, khả năng phán đoán của Thụy phi cũng xấp xỉ hắn, với những thông tin này, hắn đã có suy đoán với hắc thủ sau màn, thậm chí có thể nói là đã khóa chặt mục tiêu, vậy nhưng Thụy phi vẫn còn đang khổ sở suy nghĩ... Ha, đủ để thấy một chiêu "Bóng dưới đèn*" này của hắc thủ sau màn chơi hay thế nào. *Bóng dưới đèn (灯下黑): Nghĩa đen: Chỉ vùng tối dưới đèn cho bị chính đèn chặn lại. Nghĩa bóng: Con người không nhìn thấy và cảm nhận được những thứ và sự kiện ở ngay cạnh họ Đúng lúc này, Tề Tĩnh An chợt cúi người nằm sấp, kề sát tai vào đất lắng nghe trong chốc lát, sau đó sắc mặt lập tức nặng nề thở dài nói: "Bắt đầu rồi..." Cũng trong lúc đó, trong sân bên ngoài cửa điện đột nhiên rối loạn, âm thanh "Xột xột" à "Phụt phụt" liên tục truyền đến, ngay sau đó chính là tiếng kêu, tiếng gầm và tiếng gào thảm thiết... Nhóm cấm vệ quân phụ trách trông coi đám người Hạ Hầu Tuyên hẳn là đang chém giết lẫn nhau, một số người phút chốc đánh lén đồng liêu bên cạnh bọn họ, hơn nữa còn hạ sát thủ không chút do dự! Nhìn thấy cảnh tượng này thông qua lỗ thủng trên cửa điện, Hạ Hầu Tuyên lập tức xoay người kéo Tề Tĩnh An lên, dặn dò một tiếng "Chăm sóc bản thân cho tốt", sau đó bước hai ba bước đến bên cạnh Thụy phi, chỉ dùng cánh tay trái nhấc chiếc ghế thái sư bằng gỗ có trọng lượng không nhẹ bên cạnh bà lên... "Làm cái gì vậy?!" Vẻ mặt hai mẹ con Thụy phi và Hạ Hầu Trác đều mờ mịt như nhau, nhưng Thụy phi không ngồi ngơ ngác như Hạ Hầu Trác mà lập tức đứng lên, cực kỳ thông minh chạy đến phía sau một cây cột lớn trong điện. Tề Tĩnh An tiện tay cầm cái ghế thái sư mà Thuy phi vừa ngồi, đi lên mấy bước, đặt nằm ngang cách cửa điện ba bước, sau đó lại dời một chiếc khác, đồng thời nói với Hạ Hầu Trác: "Tam ca mau tới giúp một tay!" Hạ Hầu Trác mờ mịt trừng mắt, đang định cầm cái ghế lớn sau lưng mình lên, thì nghe thấy "Rầm" một tiếng... Ngoài điện có người xô cửa! Mũi thương mang theo mùi máu đã đâm xuyên qua cánh cửa! Hạ Hầu Tuyên đang đứng trước cửa đột nhiên ra tay, động tác nhanh như chớp, lập tức tóm lấy cán thương đang đâm xuyên qua cánh cửa, sau đó hắn xoay người lại, tay trái nắm lấy cái ghế thái sư vung lên cách mặt đất nửa vòng cung, "Rầm" một cái đập vào cửa, không chỉ phá nát cánh cửa điện thành từng mảnh, mà còn đập cho mấy cấm vệ quân bên ngoài đến bối rối! Hạ Hầu Tuyên nhảy ra ngoài, thương của kẻ địch đã hoàn toàn bị hắn đoạt vào tay, trở tay đánh bay đầu chủ nhân của cây thương ra ngoài! Sau đó, Hạ Hầu Tuyên cầm thương đứng thẳng, uy thế lẫm liệt quát to: "Nghịch tặc cố ý hãm hại bổn soái, chính là vì muốn bức vua thoái vị! Các huynh đệ chưa theo kẻ tặc trước hết hãy cùng ta giết sạch đám khốn kiếp đánh lén đồng liêu, lại đi hộ giá để chứng minh sự trong sạch!"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]