Thằng nhóc xui xẻo nhà Hạ Tác Chu sinh ra vào một ngày mùa đông, hắn nghĩ ngợi một hồi, cười lạnh vớ luôn cái tên --- Hạ Sĩ Lâm*. (*Đoạn này mình cũng chả hiểu lắm, đọc xuống dưới thì có vẻ là do từ Sĩ 士 còn có nghĩa 'trai tân', chắc trù thằng con giai mãi không có người yêu chăng:/) Phương Y Trì nghe có chút quen tai, vừa định thắc mắc đôi câu, liền bị Hạ Lục gia kéo đi xem áo khoác da, cứ thế không hề phát giác ra có điều gì không đúng. Nhưng vẫn cảm nhận được địch ý của Hạ Tác Chu với tên nhóc xui xẻo kia. Chuyện này đại khái có thể truy về tận thời điểm Hạ Sĩ Lâm vẫn còn nằm trong bụng mẹ. Khi đó Hạ Lục gia đã không được đụng đến Tiểu Phượng hoàng, lại còn bị Phượng hoàng nhà hắn nhéo nhánh ngô đồng một phát. Đều tại nhóc con ngu ngốc ấy. Thời điểm thằng bé lớn loi choi hơn chút, chẳng chịu nhận ai, chỉ quen thuộc mỗi Hạ Tác Chu, Phương Y Trì, cộng thêm mấy tên cảnh vệ thường xuyên lượn lờ trong Bộ Tư lệnh. Nhóc vừa mới biết chạy, bọc chiếc áo bông nho nhỏ, lóc cóc lang bạt khắp nơi quấy người. Phiền thật sự, so với cha nó còn rắc rối hơn tỉ lần. Hạ Tác Chu trước mặt thiên hạ ít nhất còn biết khoác thêm chiếc áo da người, chứ thằng nhóc nhà hắn đơn giản chính là bản sao của hắn, lại còn chưa đến tuổi đeo mặt nạ, trông cái dạng này là biết chỉ cần lớn thêm chút nữa liền có thể chọc cho người tức sùi bọt mép. Chỉ là có chọc tức người thế nào đi nữa, cũng là tiểu thiếu gia nhà họ Hạ, không kẻ nào dám bắt nạt, trừ chính bản thân Hạ Tác Chu. Hạ Sĩ Lâm rất sợ Hạ Tác Chu, phạm sai lầm một cái liền nhanh chóng trốn ra sau lưng Phương Y Trì, nhéo vạt áo trường sam của ba nó, thổn thức rơi lệ. Hạ Tác Chu nhấc mũ lính, thở hổn hển chỉ thẳng mặt thằng con giai: "Có mất mặt hay không hả?" Hạ Sĩ Lâm khoe ra cái giọng sữa non choẹt: "Con khóc với ba con, không mất mặt!" "Tiên sinh." Phương Y Trì thở dài, nhận lấy chiếc mũ lính, thuận tiện kéo kéo tay Hạ Tác Chu: "Hai người lại cãi vã gì vậy chứ?" Hạ Tác Chu đối mặt với Phương Y Trì, trong nháy mắt ôn nhu trở lại: "Em đừng quan tâm nó, nó toàn cố ý cả, ở bên ngoài thì hung hăng, ai mắng ai chửi nào có khóc bao giờ!" Có tiếng phản bác nho nhỏ vang lên: "Ở bên ngoài mà khóc, mất mặt cha còn gì!" "Chà, thằng nhóc này..." Hạ Lục gia trừng mắt, lại sắp nổi giận đến nơi. "Thế này là thế nào?" Phương Y Trì vội vàng ngăn cản, "Có lời cứ bình tĩnh mà nói, ngài gấp cái gì?" "Tôi lại có thể không gấp chắc?" Hạ Tác Chu đột ngột ăn nói nhẹ hẳn, sợ dọa đến đối phương, cứng rắn đè thấp thanh âm, "Hôm nay tôi mở cuộc họp, điện thoại vang lên, khá lắm, nó đi nhận, vừa nhấc lên liền bảo 'Chỗ này chẳng có ai hết, trống trơn'!" "... Đầu kia là người bên Thẩm Dương, còn tưởng rằng chúng ta bị kẻ khác tấn công, thiếu chút nữa trực tiếp phái mấy sư đoàn tới rồi!" Phương Y Trì nghe vậy, không nhịn được cười một tiếng, tiếp đó ho nhẹ đẩy Hạ Sĩ Lâm đang núp sau lưng mình ra: "Vậy thì thật sự đáng đánh." Hạ Sĩ Lâm nghe Phương Y Trì nói, cứng cổ rơi nước mắt: "Vậy... vậy thì đánh đi!" Nhóc như vậy, Hạ Tác Chu ngược lại còn đánh thì cũng không ổn, hừ lạnh gọi Hỉ Tài: "Mang nó ra ngoài, thích chỗ nào thì quẳng đến chỗ đấy." Dứt lời, dắt Phương Y Trì đi vào phòng. Phương Y Trì theo Hạ Tác Chu đã mấy năm, lập tức nhận ra Lục gia có lời cần bàn bạc, vội vàng bám gót. "Em quá thiên vị nó." Hạ Tác Chu lại không vội vã nói chính sự, sau khi vào phòng bèn ngồi bên bàn, uống chén trà đã lạnh một nửa. Phương Y Trì cũng ngồi xuống theo, rót thêm trà nóng vào, lần nữa đẩy qua, "Nào có, em cả ngày đều đâu được gặp con." Hạ Sĩ Lâm tuổi còn nhỏ, chưa thể đến trường, bọn họ mời hai thầy giáo già, cả ngày chạy theo con trai họ. "Vậy vừa rồi làm sao không cho tôi đánh nó?" Hạ Tác Chu mở mắt nói bừa, đặt chén trà xuống, khiêu mi nhìn Tiểu Phượng hoàng. Ánh mắt ấy vừa sâu vừa nặng, bên trong tựa như có tia sáng đọng qua, chói đến mức Phương Y Trì ngây ngẩn chốc lát, chậm rãi hoàn hồn, gọi một tiếng: "Tiên sinh." "Ừ." Hạ Tác Chu ôm lấy cậu, "Đừng chọc tôi tức giận." Cũng không rõ là bảo Phương Y Trì, hay là Hạ Sĩ Lâm nữa. Nói chung là cả hai người đi. "Thôi, nói chính sự." Hạ Tác Chu vỗ vỗ cái mông Phương Y Trì, nghiêm giọng, "Tài sản nhà họ Phương, tôi để những mối làm ăn còn có thể sinh lời chuyển qua danh nghĩa của em, em có muốn nhận không?" Nụ cười trên mặt cậu nhạt đi đôi chút: "Không được, tiên sinh tự cân nhắc nhận đi." Hạ Tác Chu xoa xoa đầu Phương Y Trì, không lên tiếng. Cậu đành nhẹ giọng than thở: "Tiên sinh có lời gì cứ nói, em đã sớm không nặng lòng rồi cơ mà." "Phương Y Tĩnh trở về Phương gia, gả cho một lão già bán thân bất toại. Chính ả cũng coi như một nửa 'người điên', Phương gia phá sản, không được mấy ngày liền lâm bệnh nặng." Phương Y Trì nghe vậy, hàng mi run rẩy. Hạ Tác Chu tỉ mỉ quan sát nét mặt cậu, thấy Tiểu Phượng hoàng không tỏ vẻ gì khác mới nhẹ nhõm thở phào. "Sao đó?" Phương Y Trì nghe thấy, bực mình trợn tròn cặp mắt: "Còn sợ em cầu ngài cứu nàng hay sao?" "Em ngốc đến vậy sao!" "Nào có, nào có." Hạ Tác Chu vội vàng lắc đầu, cười hôn lên môi cậu, "Tiểu Phượng hoàng của chúng ta không ngốc chút nào hết." Phương Y Trì tức cũng không được, mà cười cũng chẳng xong, dứt khoát chôn mặt vào cổ Hạ Tác Chu, con ngươi xoay tít, "Vừa rồi có phải tiên sinh ăn giấm của Sĩ Lâm không đó?" "Tôi mà lại phải ghen với một thằng nhóc à?" Hạ Lục gia chối đây đẩy, "Còn chưa đến nỗi!" Kết quả buổi tối đi ngủ liền đến nỗi luôn. Hạ Sĩ Lâm từ bé đến giờ ngủ cùng Phương Y Trì chẳng được mấy lần, ngay cả giường ba nó cũng không thành công leo lên nổi, tối nay đại khái là khóc dữ quá, nhất thời cảm lạnh, liền làm bộ tội nghiệp hít nước mũi đi tìm ba. Dĩ nhiên là tìm Phương Y Trì. Thân thể Phương Y Trì không quá khỏe mạnh, thường xuyên mắc cảm ho khan, biết con trai không thoải mái, vội vàng để người dời giường nhỏ của Hạ Sĩ Lâm đến phòng ngủ của mình, chuẩn bị một nhà ba người ngủ chung. Hạ Tác Chu đã cởi quần áo xong xuôi, vừa nâng mắt, trong phòng bất ngờ thừa ra một thằng nhóc bệnh tật nghiêng ngả. Rốt cuộc cũng là con trai mình, có nhìn ngứa mắt đến mức nào, giờ phút này cũng thấy đau lòng. Hạ Lục gia khoác áo đi qua, lạnh mắt nhìn hồi lâu, thấy Phương Y Trì hết bón nước rồi đến đút đường, không nhịn được quay sang Hạ Sĩ Lâm cười lạnh một tiếng: "Không có tiền đồ." Hạ Sĩ Lâm vừa được ăn một cục đường, chẳng thèm phản ứng cha nó. Hạ Tác Chu ôm eo Phương Y Trì, cắn lên dái tai cậu, nhẹ giọng bảo: "Đừng lo lắng quá, chỉ là cảm nhẹ mà thôi, không uống thuốc cũng sẽ khỏi." "Lần trước ba bị cảm lạnh, còn đi Hiệp Hòa cơ mà." Hạ Sĩ Lâm không phục líu ríu. "Ba con mà giống con à?" Hạ Tác Chu che lại cái miệng muốn cãi lời của Phương Y Trì, "Không hề giống nhau! Con nhớ kĩ cho cha, con là một thằng con trai, sau này trưởng thành phải biết bảo vệ ba." Hạ Sĩ Lâm dẩu môi một cái: "Con hiểu rồi." Nói xong, ho ra một chuỗi nghẹn ngào ủy khuất. Phương Y Trì thật vất vả thoát khỏi bàn tay Hạ Tác Chu, chạy tới xoa đầu Hạ Sĩ Lâm: "Ba bảo vệ con." Đứa nhóc xui xẻo chỉ còn thiếu đúng một lời dỗ dịu dàng như vậy, lập tức liền khóc òa, chấn động đến mức Hạ Tác Chu cũng phải trợn mắt há mồm, may là nó khóc được mấy phút, mệt quá lại lăn ra giường vù vù ngủ mất. Hạ Lục gia buồn bực chết, "Khóc khóc lóc lóc, chả khác nào đàn bà phụ nữ." Phương Y Trì đang thay áo, vẫn còn nhớ kéo mành che, nghe vậy đạp qua một phát: "Anh mắng ai đó?" Hạ Tác Chu nắm lấy mắt cá chân cậu, mặt không đổi sắc: "Em khóc trên giường rất dễ nghe." "Tiên sinh!" "Tôi đây." Hạ Tác Chu đè cánh tay xỏ áo của cậu, "Đừng mặc, lát nữa lại mất công cởi." Cậu duỗi chân thêm phát nữa: "Mê sảng gì đó? Con còn đang ở đây." Hạ Lục gia trầm mặc một hồi, tầm mắt quả thực không có cách nào dứt ra khỏi đường eo thon thả nõn nà của Tiểu Phượng hoàng, dứt khoát vác chăn bọc lấy đối phương, vác lên vai đi sang phòng cho khách. Hạ Sĩ Lâm đáng thương còn tưởng rằng mình rốt cuộc cũng được ở cùng ba nghỉ một đêm, kết quả vừa mở mắt liền thấy người đã đi trà đã nguội, chạy ra ngoài hỏi chút, nghe được tin Phương Y Trì bị Hạ Tác Chu kéo đi nghe hí rồi. Hí là hí của Tô lão bản. Hai người bọn họ bao một lô ghế, có đồ ăn thức uống giường chiếu đủ cả, hí chẳng nghe được mấy câu, trước tiên cứ ung dung ngủ bù giấc cái đã. Tô Lập Xuân hát xong, hào hứng dâng trà cho bọn họ, Phương Y Trì da mặt mỏng, ngại nói bản thân vừa ngủ mất tiêu, chỉ đành ngồi đó nghe Hạ Tác Chu tiếc chữ như vàng chém bậy. - -- Tốt, không tồi. - -- Tô lão bản có năng khiếu, rất có phong độ của sư phụ cậu hồi đó. Tô Lập Xuân cảm động đến hai mắt rưng rưng, lập tức diễn lại, cất giọng hát thêm một hồi. Sau đó mượn lời động viên của Hạ Tác Chu, chạy qua Pháp biểu diễn, nói là còn được gặp sư phụ mình, học thêm một chút ca kịch phương Tây, sau khi trở lại giá trị con người cao hơn đôi chút, cuối cùng định cư luôn ở Thượng Hải. Chuyện này Phương Y Trì chưa dự đoán được, bây giờ cậu chỉ cảm thấy mất mặt, kéo Hạ Tác Chu chạy biến lên xe. . Truyện Khác Vạn Lộc mua xong bánh ngọt Đạo Hương thôn, đã đặt trong xe chờ bọn họ quay lại. Phương Y Trì vào trước, thở hổn hển, cười lên: "Ngài thật biết tán gẫu đó." "Có gì to tát chứ..." Hạ Tác Chu thay cậu vỗ lưng, "Y là kẻ khôn ngoan, cũng biết chúng ta chẳng nghe được bao nhiêu, lên hát lại cơ bản là để cho người khác nhìn một chút, Hạ Lục gia tôi đây cũng thích hí khúc của y, mượn cơ hội này nâng cao giá trị bản thân mà thôi." Đạo lý ấy Phương Y Trì cũng hiểu, chỉ là cậu thấy hơi bị chua, chua đến nỗi trên đường về nhà chẳng chịu phản ứng Hạ Tác Chu, vào nhà xong rồi vẫn còn buồn bực một mực muốn đi tìm con trai. "Tiểu tổ tông, lúc này cũng chỉ có em dám cáu kỉnh với tôi thôi đấy." Hạ Tác Chu ngột ngạt gần chết, thấy Phương Y Trì sắp chạy, quả thực nhịn hết nổi, cúi thấp đầu: "Em mới gả cho tôi chắc? Tôi có thích nghe hí hay không, em còn không biết sao?" Cậu ngoẹo đầu, cuộn tay: "Em nào có biết?" "... Lần đầu em lên đài, cũng chẳng biết là ai ngáng chân khiến em ngã nhào một trận." Hạ Tác Chu ho nhẹ một tiếng, ôm ngang người Phương Y Trì, "Là tôi, là tôi đắc tội em." Nói xong, lại thở dài: "Khi đó nên cưới em vào cửa." Này là nỗi tiếc nuối trong lòng Hạ Tác Chu từ trước tới giờ, không thể xóa bỏ, cũng không thể ngừng nghĩ ngợi. Phương Y Trì im lặng lắng nghe, tâm tư đùa giỡn đã sớm phai nhạt. Cậu đưa tay ôm cổ Hạ Tác Chu, hiếm thấy trở nên nghiêm túc: "Không nên, tiên sinh." "Thời điểm đó em không phải cái người ngài đã gặp sau này, ngài của ngày ấy cũng không phải ngài mà em yêu." Nhất kiến chung tình không phải chuyện lãng mạn ung dung, nhìn vừa ý thì dễ, nhưng để dây dưa vững bền lại chẳng hề đơn giản. Khi đó Phương Y Trì chưa phải người phục vụ khoác tấm kỳ bào, khi đó Hạ Tác Chu cũng chẳng có mấy năm lăn lộn bên ngoài diệt cướp, hai người bọn họ giống như những bánh răng cưa không thể hoàn toàn ăn khớp, có thể gắn với nhau, nhưng sẽ không vận hành trót lọt. Nếu như bọn họ thật sự về chung một chỗ từ thời điểm ấy, nói không chừng không thể đi tới ngày hôm nay. Yêu cũng có cạn có sâu, tình cũng cần duyên cần phận. Chi bằng có thể ở ngay trong giây phút tệ hại gặp đúng người; Phương Y Trì thà chịu đựng qua sinh hoạt khốn khó, rồi sau đó sẽ cùng Hạ Tác Chu sóng vai, đi hết quãng đời còn lại. Thật may, cậu đã đợi được. Hạ Tác Chu cũng may, vì đã tìm thấy cậu. Hạ Tác Chu nghe rõ ý tứ trong lời nói của Phương Y Trì, nhưng vẫn muốn nặn nốt một câu: "Làm sao, tôi mà không đánh cướp là không được làm chồng em hả?" Cậu chế nhạo: "Còn không phải sao? Người đàn ông của Phương Y Trì em đây phải là----" Lời còn sót lại bị nụ hôn ngọt ngào say đắm nuốt mất. Hạ Tác Chu mút lấy bờ môi Phương Y Trì, không tiện nói chuyện, âm thanh phát ra đều là giọng mũi, vậy mà vẫn có tâm tình nhạo báng: "Nói, phải là dạng nào mới được?" "Dạng... dạng này." Phương Y Trì thở hồng hộc đẩy Hạ Lục gia một cái, ý không cần nói cũng hiểu. Hạ Tác Chu mở cờ trong bụng, trên mặt nhưng lại không chút chập chờn: "Nói rõ ràng xem, dạng nào đây hả?" Tiểu Phượng hoàng bị bám riết không tha, cuối cùng nhịn không được kêu một tiếng: "Tác Chu!" Cậu rất ít khi gọi tên Hạ Tác Chu, chỉ có thời điểm lăn giường bị ép đến chịu hết nổi, hoặc là dưới tình huống xấu hổ vô cùng mới có thể hô lên. Hạ Tác Chu vừa nghe, lập tức vui vẻ: "Muốn lên giường sao?" Phương Y Trì tức giận đá chân. Hạ Tác Chu ngẩng đầu nhìn sắc trời: "Không đùa em nữa, chờ lát nữa còn phải ra ngoài xử lí chút việc." Hạ Lục gia phải đi, cậu lại không bỏ được, nhéo lấy ống tay áo người ta lẩm bẩm: "Có thể cùng đi không?" Phương Y Trì sợ ảnh hưởng đến công việc của Hạ Tác Chu, dè dặt thương lượng: "Em chỉ theo anh, sẽ không nói lời nào." "Nói linh tinh gì đấy?" Hạ Tác Chu không nhìn nổi cậu chịu ủy khuất: "Ông chủ Phương của Tứ Cửu thành có thân phận thế nào chứ? Chỗ nào em cũng có thể hoành hành được." Tiểu Phượng hoàng lập tức phấn chấn, vây quanh nhánh ngô đồng của mình hứng khởi lượn lượn mấy vòng. Lời Hạ Tác Chu nói ra hiển nhiên có đôi phần khoa trương, nhưng hiện giờ, ông chủ Phương của Tứ Cửu thành, danh tiếng thật sự không tầm thường. Sản nghiệp bao cả con phố bên ngoài tiệm cơm Bình An kia, lại thêm thân phận nam thê của soái gia nữa, chưa kể, chỉ lấy riêng cái danh hiệu này, mang đập thẳng xuống đất cũng phải nghe được tiếng vang nhức óc đinh tai. Ngay cả Hạ lão gia tử, bây giờ gặp cậu, cũng không thể giả bộ ngoảnh mặt làm ngơ như hồi trước nữa rồi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]