Nghiêm Nhân Tiệm không nghĩ lại xảy ra chuyện này, trách cứ trừng mắt nhìn bác sĩ phụ trách một cái.
Bác sĩ kia nhún nhún vai, ý là chính mình cũng không ngờ Phương Y Trì lại tới đúng lúc đến vậy.
Nhưng mà bất luận bọn họ nghĩ thế nào, Tiểu Phượng hoàng đứng trước cửa đều không lên tiếng.
Thật lâu sau, cậu bất chợt lùi lại một bước.
"Bác sĩ, xin hỏi..." Giọng cậu khô khốc, cố gắng nén lại dòng ưu tư sắp phun trào, "Nàng như vậy bao lâu rồi?"
"Sao cơ?" Bác sĩ phụ trách nhất thời không phản ứng kịp.
Phương Y Trì hít sâu một hơi, kéo lên một nụ cười trông còn khó coi hơn khi khóc, "Nàng không uống thuốc, bao lâu?"
Lúc này bác sĩ nghe hiểu------ đây là đang hỏi bệnh nhân giả vờ bị bệnh đã bao lâu.
Bác sĩ phụ trách liếc Nghiêm Nhân Tiệm một cái, không biết nên đáp lại thế nào. Tâm tư Nghiêm Nhân Tiệm xoay chuyển linh hoạt, trực tiếp kéo Phương Y Trì qua một bên, sâu kín than thở: "Tiểu gia, thật ra là..."
"Thật ra là Lục gia đã sớm biết rồi?" Phương Y Trì cũng không ngốc, cậu lập tức nhớ lại thời điểm lần đầu dẫn em gái đến bệnh viện Hiệp Hòa xem bệnh, sau khi cùng bác sĩ trao đổi qua, vẻ mặt Hạ Tác Chu---- ẩn chứa phẫn nộ tế nhị cùng căm tức giận.
Nhưng trong nháy mắt nhìn thấy cậu, băng tuyết lập tức tan đi.
Mà lúc ấy Phương Y Trì đã nói gì đây?
Cậu hoàn toàn không nghĩ tới em gái đang gạt người, ngược lại còn khẩn cầu Hạ Tác Chu cứu mạng Phương Y Tĩnh.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trom-huong/1793234/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.