Chỉ là hiện tại trân quý hay không, đều không nằm trong mối bận tâm của Lục gia, Tiểu Phượng hoàng còn đang bệnh không bò dậy nổi, hắn lấy đâu ra tâm tư nghĩ chuyện khác chứ?
Lúc này Vạn Lộc thở phì phò chạy vào, bưng bát canh còn tỏa hơi nóng: "Lục gia, nhà chúng ta không có đường, tôi qua chỗ phòng bếp phía sau hỏi xin ít đường phèn. Ngài thấy, tiểu gia có bằng lòng ăn không?"
"Mang tới đây." Hạ Tác Chu nhận chiếc bát từ tay Vạn Lộc, rồi mở chiếc túi giấy nhỏ y đưa tới ra.
Hai khối đường phèn ngay ngắn nằm bên trong.
Hạ Tác Chu đặt một khối vào bát, khối còn lại cất đi, đỡ eo Tiểu Phượng hoàng, dìu cậu tựa vào lồng ngực mình.
"Nào, uống ít nước." Hạ Tác Chu cắn lỗ tai Phương Y Trì, nhẹ giọng dỗ dành.
Phương Y Trì mơ mơ màng màng "ừm" một tiếng, rũ đầu, cổ áo ngủ bị mồ hôi thấm ướt, sền sệt dính sát cổ, khiến nửa đoạn gáy trắng như tuyết lộ ra.
Cậu bị ốm, cả người dâng lên màu đỏ nhàn nhạt, giống như đồ sứ trắng bóc phủ lớp sơn hồng.
Hạ Tác Chu nhìn đến mê mẩn, ma xui quỷ khiến, hạ miệng cắn một hớp.
"Lục gia?" Phương Y Trì hoảng hoảng hốt hốt từ trong mơ màng sực tỉnh, mi mắt trì trệ mở ra, cũng không phải bởi thấy đau, chẳng qua là nhọc nhằn xoay người, tìm Hạ Tác Chu.
"Không phải muốn ăn đường sao?" Hạ Tác Chu liếm liếm khóe môi, đưa bát tới, "Cho đường phèn vào rồi."
Phương Y Trì ngoan ngoãn há miệng, Hạ Tác Chu bón một thìa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trom-huong/1793230/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.