Không khí trong văn phòng trở nên yên lặng.
Giáo viên môn Toán cao cấp kinh sợ nhìn Mặc Hiên Sâm: “Cậu không đùa đó chứ?”
Anh trai của Tô Hiểu Nhiên, có bản lĩnh lớn vậy sao?
“Đương nhiên không có.”
Mặc Hiên Sâm cười nhạt: “Nếu thầy cảm thấy tôi ăn nói bừa nãi, tôi có thể để người của tôi dẫn theo thầy cùng hành động.”
“Nhưng…”
Giọng nói trầm thắp của người đàn ông mang theo vài phần mỉa mai: “Nhưng nghe giọng nói của thầy thì có lẽ tuổi của thầy cũng không nhỏ, thuộc hạ của tôi đều là máy người trẻ tuổi, sợ thầy chịu không nỗi.”
Thầy giáo cau mày, người đàn ông trước mắt này nói, nghe giọng nói của ông ta đoán ông ta không còn trẻ?
“Thầy ơi, anh em không nhìn thấy.”
Nhìn thấu nghỉ ngờ trong lòng thầy giáo, Tô Hiểu Nhiên nhanh chóng mở miệng giải thích.
Lúc này thầy giáo mới chợt hiểu ra.
Nhưng ông ta vẫn có chút không rõ: “Tô Hiểu Nhiên, không phải em là hộ nghèo sao?”
Tại sao lại có phụ huynh như thế này, còn có thế lực như vậy?
Tô Hiểu Nhiên mím môi, nhất thời không biết nên nói sao.
“Xem ra tin tức phong tỏa rất tốt.”
Mặc Hiên Sâm nhếch môi cười nhạt: “Không biết thầy giáo có nhớ không, lúc trước có một ngày, có một đám người áo đen đến tìm Tô Hiểu Nhiên.”
Thầy giáo cau mày suy nghĩ, gật đầu: “Có chuyện như thế.”
“Đó là người nhà của tôi.”
Mặc Hiên Sâm mặt không đỏ tim không đập nói dối: “Thật ra Tiểu Nhiên là cô chủ bị thất lạc, không lâu trước đây mới tìm lại được.”
Dăm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trom-hon-phu-nhan-ngoc-nghech/1660260/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.