Ba cô không có nghĩa khí gì hết, lại dễ dàng bị chú Cung lừa rồi! Nhưng nếu ông thật sự mong mỏi như vậy thì cô sẽ xem xét một chút, kết hôn sớm hay muộn không quan trọng lắm, cái cần quan tâm là nên sinh vào thời điểm nào.
“Đàn ông ba mươi đã đến tuổi thành gia lập nghiệp rồi, Tô Kỳ, em nghĩ sao?” Cung Duật vứt cái củ khoai lang bỏng này sang cho cô.
Cả nhà đều nhìn, Tô Kỳ đương nhiên không thể nói thẳng suy nghĩ trong lòng ra.
Phụ nữ thời nay thường có xu hướng sinh con muộn vì bận hưởng thụ cuộc sống hoặc chưa sẵn sàng, không thích con nít, cũng có người là vướng bận công việc, còn Tô Kỳ thì từ trước đến giờ thuận buồm xuôi gió, cuộc sống sung túc! Thực tế cô không hề ghét việc sinh con, chẳng qua sợ sớm quá mà thôi.
Sờ sờ cằm suy nghĩ một lúc rồi trước ánh mắt mong chờ của cả nhà, Tô Kỳ mỉm cười:
“Tùy duyên đi, tốt nghiệp xong kết hôn vừa đẹp. Còn về phần con cái thì tính sau ạ.”
Cung Duật đang căng thẳng cuối cùng cũng có thể thở phào một hơi, vừa rồi mắt phải giật quá mạnh, anh còn nghĩ cô sẽ bảo đợi công ty phát triển mạnh rồi mới kết hôn!
Đối với những lời vừa rồi của Tô Kỳ, mọi người đều khắc ghi trong lòng, đồng loạt lẩm bẩm tốt nghiệp tốt nghiệp gì đó làm cô bật cười.
Thịt nướng được tẩm ướp gia vị chua ngọt và có chút cay, càng ăn càng ngon. Tô Kỳ ăn đến khi bụng căng không chịu nổi nữa mới dừng.
Mọi người dọn dẹp cùng nhau, Cung Duật phụ trách rửa chén, Tô Kỳ ở bên cạnh tráng nước, giống như một cặp vợ chồng son vậy.
Ông bà Cung xin phép rời đi sớm, Cung Duật thì mặt trát ba tấn xi măng, có đuổi cũng sẽ không đi nên Tô Hoằng mặc kệ cho bọn trẻ.
…
Thời gian trôi như cát trượt qua kẽ tay, không thể nào nắm bắt được.
Chớp mắt, Tô Kỳ liền trở thành sinh viên năm cuối. Bốn năm đại học tưởng lâu nhưng thật ra rất nhanh, con của bạn cô đều vào mẫu giáo rồi! Trời ạ, xem tiến độ này của bọn họ là định chạy đua với nhau hay sao?
Tô Kỳ tình nguyện là người về chót, không sao cả. Cô không muốn đi họp lớp còn phải ưỡn bụng đỡ thắt lưng đi tới, hoặc tay bồng tay dắt con nhỏ…
Khi đi thử váy cưới, Tô Kỳ cảm giác phần eo hơi chật một chút, lúc cô nhíu mày quan sát chính mình trong bộ váy trắng lộng lẫy, Cung Duật tinh ý hỏi:
“Em sao vậy?”
“Chỗ này có hơi chật rồi.” Tô Kỳ vỗ nhẹ lên bụng mình.
“Váy này dựa trên số đo của em vào tháng trước, em lên cân cũng bình thường.”
Cung Duật không phát hiện có gì khác thường, chỉ cho rằng cô ăn nhiều nên lên ký. Thế nhưng Tô Kỳ thì rất rõ ràng, cô lại trễ kinh, lần này dường như không phải do nội tiết tố…
Khóe môi Tô Kỳ giật giật:
“Người yêu ơi, đưa em đi thử thai thôi.”
“Hả? Đi! Đi ngay!” Cung Duật lúc này cũng đã phản ứng lại, vẫn như lần trước, vui mừng nhảy cẫng lên chẳng khác gì đứa con nít.
Sau đó hai người nắm tay rời khỏi studio váy cưới và chạy thẳng tới bệnh viện. Dù sao tiền của họ nhiều lại còn mua bảo hiểm, muốn kiểm tra chút thì cứ đi, sẵn tiện xem xem sức khỏe ra sao.
Thời điểm cầm giấy báo kết quả trên tay, Cung Duật lật tới lật lui mấy lần rồi kích động che kín miệng mình. Nếu không phải ở nơi này có bác sĩ còn đang túc trực thì anh nhất định sẽ mất hết hình tượng mà xông qua ôm vợ rồi gào lên.
Có thật! Bọn họ đã có đứa con đầu tiên rồi! Không uổng công sức anh cày cấy bao nhiêu lâu!
Hai mắt Cung Duật hơi đỏ lên, anh xúc động đi tới, hôn liên tiếp lên tóc và trán của vợ trước ánh mắt hình viên đạn của bác sĩ. Ông hắng giọng ra hiệu cho họ ra ngoài, hai người liền tung tăng rời khỏi phòng làm việc.
Lúc đầu Tô Kỳ thấy sinh con như mua dây buộc mình ấy, vậy mà khi thật sự nghe tin bản thân có thai thì mừng rỡ, vui vẻ không kém Cung Duật.
Thiên ngôn vạn ngữ cũng không miêu tả được tâm trạng kích động hiện tại của Cung Duật, đi từ bệnh viện về anh cứ ngân nga mãi, trên đường gọi hết cho người này đến người kia, chỉ nói đúng mấy chữ liền tắt.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]