Chương trước
Chương sau
Cung Duật thấy họ đều ngơ ngác thì bật cười, một tay ôm lấy eo của Tô Kỳ kéo đến gần, giọng trầm ấm dễ nghe khiến con tim của hai cô gái đối diện đập nhanh hơn:

“Tôi sẽ không để cô ấy thất vọng đâu, chúng tôi đã hứa với nhau là sinh thật nhiều con cháu rồi. Vả lại…”

Anh đột nhiên nhớ tới những lời mà Tô Hoằng từng nói với mình.

“Tôi đã nhận ủy thác từ ba vợ, sẽ bảo vệ chăm sóc Tô Kỳ thay ông ấy.”

Hai mắt Tô Kỳ long lanh ánh nước nhìn về phía anh, cảm giác ấm áp từ trái tim lan ra khắp người.

Cuộc phỏng vấn ngắn gọn này của họ đã vô tình khiến Tô Kỳ càng thêm tin tưởng vào tình yêu mà Cung Duật dành cho cô, cũng giúp cô hiểu rằng ba vì cô mà hy sinh nhiều thế nào.

Đoạn clip ngắn kia được Tô Kỳ cho phép đăng tải lên mạng xã hội, rất nhanh đã trở nên nổi tiếng.

Đêm đó sau khi đi mua quà sinh nhật cho ba xong, Tô Kỳ cùng Cung Duật trên đường trở về đã ghé một tiệm bánh để lấy bánh kem đặt trước.

Hôm nay là sinh nhật của Tô Hoằng.

Sân sau của nhà Tô Kỳ được dùng để làm nơi tổ chức tiệc nướng, trên bàn bày đủ các loại bánh trái và nước ngọt, còn có không ít rượu ngon được Cung Duật mang đến, mọi thứ đều đã chuẩn bị sẵn sàng.

Vì để không quá buồn chán, Tô Kỳ mời cả cha mẹ của Cung Duật đến nhà để tổ chức tiệc. Bọn họ hát mừng sinh nhật trong sự ngượng ngùng, chỉ có giọng Tô Kỳ là cao và to rõ nhất, nhưng sự xuất hiện của Cung gia cũng làm ông chực khóc.

“Cảm ơn mọi người.” Tô Hoằng cảm động ôm vai Cung Duật rồi nghiêng người sang ôm con gái một cái.

Ánh nến lập lòe cháy, Tô Kỳ mỉm cười, từ tận đáy lòng hy vọng ông sẽ sống lâu trăm tuổi và ở bên cạnh cô lâu thật lâu. Ông ấy đã vì cô mà vất vả hơn nửa đời người, những lúc ông mệt mỏi, áp lực đều giấu không cho cô biết, nhưng thời gian trôi qua, trải càng nhiều thì con người ta càng hiểu hơn về cái giá của sự trưởng thành.

Tô Kỳ biết có lẽ không bao nhiêu năm nữa ba của cô sẽ già yếu, đến lúc ấy tiền bạc không còn quan trọng nữa rồi. Bây giờ nhân lúc ông còn khỏe, cô muốn dành nhiều thời gian hơn cho ông.

Sau khi Tô Hoằng cắt bánh kem, mọi người ngồi lại vừa nướng thịt vừa trò chuyện, trăng trên trời sáng vằng vặc chiếu xuống khoảng sân đầy niềm vui.

Tô Kỳ đặt hộp quà nhỏ mà mình đã chuẩn bị lên bàn, đuôi mắt cong tít:

“Chúc mừng sinh nhật, ba.”

“Cảm ơn con!” Tô Hoằng sụt sịt lau nước mắt, cuối cùng vẫn không kìm được trước việc này.

Cung Duật trêu:

“Ba đừng khóc, con khóc theo bây giờ.”

“Thằng nhóc này!” Tô Hoằng đang cảm động bị chọc cười, xì một tiếng rồi nhìn về phía Cung Duật. “Cảm ơn cả cậu nữa.”

Ông bà Cung ngồi bên kia vừa đút thịt nướng cho nhau vừa hóng chuyện, thấy mối quan hệ của con trai và sui gia tốt thế thì hối thúc:

“Cưới nhanh để mẹ còn kịp bế cháu.”

“Con sẵn sàng rồi, chỉ chờ Tô Kỳ tốt nghiệp mà thôi.” Cung Duật bình tĩnh dùng kéo cắt nhỏ thịt rồi đặt vào chén cho Tô Kỳ.

Cô xấu hổ bưng gò má, nói:

“Em tốt nghiệp rồi còn phải lo cho công ty nữa, sợ là không cưới sớm được đâu.”

Người đàn ông sa sầm mặt, đau khổ nói:

“Em đừng nói đùa. Tôi lại phải chờ sao?”

“Chờ đi, ai bảo chú yêu phải em, ba mươi tuổi em sẽ kết hôn.”

Lẩm nhẩm tính thử, chà, Tô Kỳ mà ba mươi thì anh… thành ông già thật rồi, thậm chí có thể sẽ xuất hiện tóc bạc, nếp nhăn các thứ, hơn nữa đâu còn đủ khỏe để sinh năm bảy đứa con! Cung Duật không dám tưởng tượng tiếp, quay phắt sang nhìn về phía Tô Hoằng cầu cứu.

Tô Hoằng nhún vai:

“Cậu nhìn tôi làm gì?”

“Ba không muốn bế cháu sớm sao?” Cung Duật hỏi.

Một câu, thành công đánh thẳng vào tim Tô Hoằng, ông liếc Tô Kỳ rồi nói:

“Tốt nghiệp xong kết hôn liền!”

Tô Kỳ: “???”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.