Đối tượng mà Thượng Lâm nhắm tới thì không đâu xa, chính là trưởng phòng nhân sự nhỏ hơn hắn một tuổi - Lộ Thư Thư.
Trước đây khi Tô Kỳ giới thiệu cho hắn thì hắn không để ý lắm, cho rằng cô và Cung Duật hợp lực chơi hắn. Mãi về sau dần dần tiếp xúc nhiều hơn với Lộ Thư Thư hắn mới biết kiểu người hiền dịu như cô vừa hay khắc chế cái tính nóng nảy của hắn. Đứng trước một người lúc nào cũng hòa nhã dễ nói chuyện, hắn nổi điên kiểu gì?
Ngày hôm đó Lộ Thư Thư ở lại tăng ca đến tối muộn, vừa đói vừa mệt nhưng không thể rời khỏi vị trí, khi xung quanh mọi người đã về hết, chỉ còn lại cô nàng một mình gõ lạch cạch.
Ánh sáng từ máy tính chiếu thẳng vào mắt có chút đau nhức, Lộ Thư Thư đưa tay xoa vài vòng rồi gập tài liệu lại chuẩn bị cất đi. Tay vừa mới cầm vào mấy tờ giấy trên bàn, cô liền nghe có người nói:
“Tôi đưa cô về.”
Ngẩng đầu lên, Lộ Thư Thư giật mình phát hiện sếp đang nói chuyện với mình.
“Sếp… Anh vẫn chưa tan ca sao?”
“Vẫn chưa.” Thượng Lâm ngoắc tay. “Đi thôi.”
“Vâng, vậy cảm ơn anh nhiều.”
Trong lòng Lộ Thư Thư nghĩ ông chủ của mình thật tốt, cầm lấy túi xách rồi đi ra ngoài. Không biết trời xui đất khiến thế nào, khoảnh khắc cô nàng bước tới gần, bụng bỗng reo lên ọc ọc ọc. Hôm nay tăng ca còn chưa có ăn cơm nữa! Xấu hổ quá đi mất!
Ánh mắt Thượng Lâm dừng lại trên khuôn mặt đỏ bừng của cô, ánh đèn trên hành lang chiếu xuống chỗ họ, Lộ Thư Thư không giấu nổi sự thẹn thùng.
“Đi ăn trước rồi về.”
Thượng Lâm có chút bá đạo, không cho phép người ta từ chối. Không hỏi ý của Lộ Thư Thư mà trực tiếp quyết định luôn lộ trình kế tiếp của cô nàng, vậy nhưng cô nàng lại rất vui vẻ tiếp nhận:
“Vâng, tôi có thể… ăn lòng nướng không?”
“Cô muốn ăn gì cũng được, nói địa chỉ cho tôi.”
Hai người rời khỏi công ty cuối cùng, bóng dáng cao lớn của Thượng Lâm đi ở phía trước bất giác khiến trái tim của Lộ Thư Thư đập nhanh hơn rất nhiều. Hình như sếp không hề khó tính như giống như khác vẫn nói, còn rất lịch thiệp với phái nữ nữa!
Thượng Lâm cứ tiện đường mà đưa Lộ Thư Thư về và dẫn cô đi ăn như vậy, dần dà, mối quan hệ của họ bắt đầu có gì đó khang khác. Những đồng nghiệp ở bên cạnh đều nhận ra sự bất thường của Lộ Thư Thư mỗi khi nhìn về phía Thượng Lâm, hơn nữa tần suất xuất hiện của người đàn ông kia ở phòng làm việc của họ nhiều hơn hẳn, thật là lộ liễu quá đi!
Mới qua một thời gian ngắn mà danh tiếng “bà mai mát tay” của Tô Kỳ đã lan ra khắp công ty, nhiều người còn trêu rằng hay nhờ cô tìm giúp một anh chàng cực phẩm nào đó giống như Cung Duật hay Thượng Lâm vậy.
Khi nghe được tin đồn về Thượng Lâm và Lộ Thư Thư, ai đó tỏ vẻ bản thân không biết gì hết. Nói thật, lúc đầu chỉ định gợi ý xem sao, ai ngờ người ta thích nhau thật!
Tô Kỳ nằm nghiêng ôm lấy Cung Duật, một chân gác lên hông anh, bên tai là giọng nói trầm thấp mang theo ý cười sủng nịch:
“Tôi lại phát hiện ra một loại tài năng mới của em rồi.”
“Hừm, giờ chú mới biết em có nhiều tài lẻ hả? Mà chú, Tố Trân với Vương Thái Vũ sao rồi?”
Bỗng nhiên nhớ đến người bạn kia, Tô Kỳ ngửa đầu cố gắng nhìn mặt Cung Duật. Anh cong môi nói:
“Chắc là sắp cưới rồi.”
“Thích nhỉ?”
“Ừ, người ta sắp bế con đến nơi, chúng ta cũng không thể thua kém được.”
Dứt lời, Cung Duật nghiêng người đè Tô Kỳ dưới thân, bàn tay vừa mới mò vào áo cô đã nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo như một loại súng có sức sát thương cao nhắm vào anh. Tô Kỳ thật sự rất sợ có em bé sớm!
Cung Duật ngoan ngoãn thu lại móng vuốt, nằm xuống bên cạnh Tô Kỳ. Anh ôm cô vào lòng, buồn bực nói:
“Em không thương tôi!”
“Đừng có học em làm nũng, gớm quá!”
“Người ta đâu có làm nũng!” Cung Duật cọ cọ đầu vào người Tô Kỳ, sau đó bị cô giơ chân đạp ra xa, lực đạo không mạnh nhưng vẫn khiến anh khó tới gần.
“Chú tránh ra chỗ khác!”
“Đừng hắt hủi tôi vậy mà…”
Bộp.
Tô Kỳ vung tay, cầm gối ngủ đập vào người Cung Duật, không thể nào chịu nổi dáng vẻ học theo người khác mà nhõng nhẽo của người đàn ông này!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]