Vốn dĩ còn đang nghĩ phải làm thế nào để công khai mà lần này thì hay rồi, đọc một loạt bình luận in hoa to tướng kia đã thấy đau mắt.
Tô Hoằng giận điên người đến nỗi chửi thề là hiểu ông đang cảm thấy thế nào. Trong lòng ông như nổi lửa, lập tức gọi điện thoại cho con gái nhưng nhận ra giờ này con bé đang đi học, ông chỉ đành đổi sang liên lạc cho Cung Duật.
Màn hình hiển thị số điện thoại của Tô Hoằng, Cung Duật… đương nhiên không dám bắt máy.
Vừa ngừng đổ chuông, anh lập tức nhìn thấy tin nhắn từ Tô Hoằng.
“Ngày mốt tôi trở về.”
“Tôi sẽ đánh gãy chân cậu.”
“Thằng nhóc ranh khốn kiếp! Cậu hơn con bé tới mười tuổi! Cầm thú!”
Cung Duật có thể hiểu nỗi lòng của một người cha đơn thân đã nuôi nấng, cưng chiều con gái hết mực mà đột nhiên bị người khác cướp mất, hơn nữa người đó còn là người được tin tưởng. Anh vò đầu bứt tóc, hôm đó vừa đến công ty liền bị vô số ánh mắt thăm dò đục phá trên thân.
Sắc mặt trầm xuống, Cung Duật liếc một vòng, đám người kia vội cúi đầu không dám nhiều chuyện nữa.
Anh đi lên phòng làm việc rồi mới cẩn thận mở điện thoại ra, bắt đầu nhắn tin giải thích với Tô Hoằng. Nghĩ thì dễ, đến lúc gõ được mấy chữ anh lại xóa, hì hục cả buổi trời rồi cuối cùng lại chỉ gửi đi hai chữ:
“Xin lỗi.”
“Không xin lỗi gì cả, tôi về đến nơi thì cậu chết với tôi! Cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trom-hon-ngoan-nao-be-cung/3476906/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.