Chương trước
Chương sau
Vốn dĩ còn đang nghĩ phải làm thế nào để công khai mà lần này thì hay rồi, đọc một loạt bình luận in hoa to tướng kia đã thấy đau mắt.

Tô Hoằng giận điên người đến nỗi chửi thề là hiểu ông đang cảm thấy thế nào. Trong lòng ông như nổi lửa, lập tức gọi điện thoại cho con gái nhưng nhận ra giờ này con bé đang đi học, ông chỉ đành đổi sang liên lạc cho Cung Duật.

Màn hình hiển thị số điện thoại của Tô Hoằng, Cung Duật… đương nhiên không dám bắt máy.

Vừa ngừng đổ chuông, anh lập tức nhìn thấy tin nhắn từ Tô Hoằng.

“Ngày mốt tôi trở về.”

“Tôi sẽ đánh gãy chân cậu.”

“Thằng nhóc ranh khốn kiếp! Cậu hơn con bé tới mười tuổi! Cầm thú!”

Cung Duật có thể hiểu nỗi lòng của một người cha đơn thân đã nuôi nấng, cưng chiều con gái hết mực mà đột nhiên bị người khác cướp mất, hơn nữa người đó còn là người được tin tưởng. Anh vò đầu bứt tóc, hôm đó vừa đến công ty liền bị vô số ánh mắt thăm dò đục phá trên thân.

Sắc mặt trầm xuống, Cung Duật liếc một vòng, đám người kia vội cúi đầu không dám nhiều chuyện nữa.

Anh đi lên phòng làm việc rồi mới cẩn thận mở điện thoại ra, bắt đầu nhắn tin giải thích với Tô Hoằng. Nghĩ thì dễ, đến lúc gõ được mấy chữ anh lại xóa, hì hục cả buổi trời rồi cuối cùng lại chỉ gửi đi hai chữ:

“Xin lỗi.”

“Không xin lỗi gì cả, tôi về đến nơi thì cậu chết với tôi! Cậu có chút xíu liêm sỉ gì không? Tôi mới gửi con gái cho cậu bao lâu mà cậu đã như thế rồi?” Tô Hoằng dường như đã bình tĩnh hơn một chút, tuy vậy vẫn đang bực bội.

“Anh Tô…”

“Ai là anh của cậu?”

“Thật ra tôi với Tô Kỳ đã quen nhau từ trước đó rồi.”

“!!!!”

Tô Hoằng gửi một loạt dấu chấm than liền im bặt, phản ứng này làm Cung Duật thấp tha thấp thỏm nghĩ không biết mình có nói sớm quá không.

Lúc này, trong đầu Tô Hoằng hiện ra ký ức ngày nào đó khi Cung Duật qua nhà ông, chính cái hôm ông đi lên và bắt gặp Tô Kỳ ở cùng Cung Duật. Ông phải nghĩ ngay ra rồi chứ, rằng hai người có gì đó mờ ám, nếu không đột nhiên sao lại chạy vào phòng con gái ông?

Có lẽ bởi vì không muốn tin con gái và đối tác làm ăn qua lại với nhau mà Tô Kỳ nghĩ ra một cái cớ sứt sẹo ông cũng chấp nhận, dùng việc đó an ủi chính mình, để rồi bây giờ phát giác thì đã muộn.

Tô Hoằng không cấm con gái yêu đương, chỉ là người mà con bé chọn sao có thể…

Càng nghĩ, ông càng đau đầu, cuối cùng bất lực không muốn nói nữa. Chuyện này phải gặp mặt trực tiếp để bàn, chứ chỉ gửi tin nhắn thì khó mà khiến ông bình tĩnh nổi.

Tô Hoằng đập bàn rầm rầm vì tức giận rồi chỉ đáp:

“Chờ đó, ngày mốt tôi về.”

Đọc xong tin nhắn, Cung Duật chỉ thấy phiền não. Anh đúng là tự tìm đường chết mà!

Trong lòng Cung Duật cũng đã muốn công khai từ sớm nhưng không phải theo một cách bất ngờ chưa kịp chuẩn bị thế này. Anh và cả Tô Hoằng đều bị giật mình.

Cung Duật vội vàng gọi điện thoại báo tin cho Tô Kỳ biết, sau đó chỉ thấy cô bình thản đáp:

“Cái này chú gọi cho em cũng không có cách nào cứu vãn tình thế, chú tự làm tự chịu, ai bảo thích gặm cỏ non, hừm.”

“Em nói vậy là không đúng, tôi đâu có thích cỏ non, tôi chỉ thích em.”

Miệng lưỡi không xương trăm đường lắt léo, Cung Duật quả thật rất giỏi nịnh nọt, Tô Kỳ thấy thế cũng chỉ có thể chịu khó giúp đỡ anh.

“Được rồi, nếu ba em đánh chú thì em sẽ ở bên cạnh khuyên can, bảo ông ấy đánh nhẹ một chút.”

Nói như vậy đồng nghĩa với việc cô chỉ có thể cầu tình giúp anh, còn việc ba cô phản ứng ra sao, có chấp nhận nhẹ tay với người con rể tương lai này không thì rất khó nói.

Cung Duật vừa mới giúp Tô Kỳ xử lý xong vụ việc ở trường nên lấy cái này làm cớ, cứ lẩm bẩm bắt cô phải tìm cách giúp anh.

“Tôi đã vì em mà hy sinh nhiều như vậy, em cũng phải bảo vệ tôi chứ!”

“Em có bảo chú đăng ảnh em lên không?” Tô Kỳ trừng anh.

“Không có…”

Cung Duật thật sự muốn khóc, cả buổi ở công ty không cách nào tập trung làm việc được, bên ngoài thì đồn ầm lên ông chủ lớn đang qua lại với một sinh viên nhỏ tuổi. May mắn duy nhất là họ không gán ghép Cung Duật với Lưu Ly nữa.

Dựa theo lịch hẹn, Cung Duật cầm theo giấy tờ cần thiết rồi lái xe đến một nhà hàng cao cấp để gặp mặt đối tác. Lần này vẫn quay về hợp tác cùng công ty Lưu thị, mấy năm nay gia đình nhà họ bắt đầu mở rộng đầu tư vào nhiều dự án khác nhau, đều rất thành công.

Nhìn thấy Cung Duật ăn mặc chỉnh tề bước ra từ trong thang máy, Lưu Ly mỉm cười vẫy tay với anh, dáng người xinh đẹp quyến rũ được bộ váy bó sát màu đen phác họa ra một cách rõ ràng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.