Khóe môi Cung Duật hơi cong, anh quay đầu liếc qua khuôn mặt giận dỗi của cô gái nhỏ rồi ho khẽ một tiếng, nói với “anh Tô” rằng:
“Bé Kỳ ngoan lắm, sao có thể làm gì em được? Anh bình tĩnh đừng nổi nóng.”
Tô Kỳ ở phía sau đã sắp chửi thề, bé Kỳ là cái khỉ gì thế? Dám gọi cô bằng cái biệt danh đáng ghét kia!
Không khí trong phòng thoáng chốc như đông đặc lại làm cô khó thở, cô lén lút quan sát ba mình để xem ông có tin lời Cung Duật hay không.
Cuối cùng, dưới sự chờ mong của Tô Kỳ, ba cô miễn cưỡng đáp:
“Được rồi, làm tôi tưởng con gái tôi có ý gì với cậu chứ!”
Không tin cũng phải tin, ông nào dám tưởng tượng đến việc con gái mình hung hăng kéo bung cổ áo của một người đàn ông như vậy, người này còn là đối tác của ông.
Tô Hoằng năm nay bốn mươi tuổi, Cung Duật mới hai mươi chín nhưng bởi vì sự thành thục trên thương trường của cậu ta nên ông mới nhận làm em trai, nếu con gái ông có gì với cậu ta thì ông biết làm thế nào bây giờ? Ông không muốn nghe Cung Duật gọi mình là “ba” chút nào.
Lý do mà Tô Kỳ đưa ra có vẻ sứt sẹo nhưng Tô Hoằng vẫn chủ động lựa chọn tin tưởng.
Sau đó, ông và Cung Duật cùng nhau đi xuống phòng khách để bàn chuyện làm ăn, còn Tô Kỳ thì ở trốn trong chăn gào thét.
“Aaaaa! Tên già hư hỏng mặt dày vô liêm sỉ, dám đổ lỗi cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trom-hon-ngoan-nao-be-cung/3476880/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.