Mẹ của Tô Kỳ mất khi cô mới lên ba tuổi, bởi vậy Tô Hoằng là gà trống nuôi con và cực kỳ bảo bọc, yêu thương đứa con gái này của mình. Nhiều lần con gái bảo ông hãy tái hôn mà ông không chịu, nhất quyết giữ vững lời hứa với người vợ quá cố là phải chăm sóc cô thật tốt.
Ông sợ lấy vợ mới sẽ khiến con gái tủi thân, hơn nữa trong lòng ông vốn không thể chứa thêm bất kỳ hình bóng của người phụ nữ nào khác.
Bên dưới nhà không còn âm thanh gì nữa, Tô Kỳ đoán ba cô đỗ xe xong rồi, vì vậy quay sang nhìn Cung Duật định hối thúc anh ra ngoài, ai biết quay đầu lại đã thấy anh lười biếng nghiêng đầu đối mắt với cô.
“Chú, chú còn làm gì ở đó nữa? Nhanh đi ra ngoài!”
“Tôi đang nghĩ một chuyện.” Cung Duật hỏi: “Khi nào thì tôi mới có thể đàng hoàng xuất hiện trước mặt ba em với tư cách người đàn ông của em?”
“Sau này, bây giờ em không dám.”
Tô Kỳ nghĩ tới việc bị ba bắt gặp là sợ hãi, cô gấp rút xông qua kéo tay Cung Duật, ai biết anh cứ ngồi lì ở đó như thể chuẩn bị công khai luôn việc họ vụng trộm yêu đương.
Cô càng vội hơn, vừa kéo tay vừa kéo áo anh rồi nói:
“Chú đừng như thế, nhanh nhanh, không đi em giận đó?”
Nói thật, Cung Duật thấy họ không nhất thiết phải giấu giếm gì, anh đâu phải hạng người ăn xong chùi mép rồi bỏ?
Anh đang định đứng lên thì Tô Kỳ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trom-hon-ngoan-nao-be-cung/3476879/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.