Sở Thức Sâm ở nhà nhàn rỗi, hầu như không ra ngoài, sáng nào ngủ dậy cũng đọc sách xem báo, thú tiêu khiển duy nhất của cậu là im lặng ở trong phòng hút xì gà.
Có lẽ vì quá bình tĩnh nên bà Sở ngược lại càng lo lắng, nói bóng nói gió hỏi cậu xem kế hoạch tiếp theo là gì.
Sở Thức Sâm nửa đùa nửa thật đáp lại bốn chữ: giấu tài giấu nghề.
Cậu nhớ lại lời Hạng Minh Chương từng nói về Diệc Tư và Độ Hành, trong suốt nhiều năm Lý Tàng Thu quản lý công ty, bên dưới sóng yên biển lặng rốt cuộc có che giấu những gì bẩn thỉu hay không?
Sở Thức Sâm tra được vài tài liệu công khai, Độ Hành chưa thành lập được quá 5 năm, đà phát triển có thể nói là “thần tốc”, có không ít khách hàng đã từng là đối tác của Diệc Tư.
Ngoài khách hàng ra, còn kỹ thuật thì sao?
Diệc Tư có bao nhiêu tài nguyên đã bị “chuyển đi”?
Sở Thức Sâm quyết tâm phải làm rõ chuyện này, nhưng những thứ ở tầng sâu hơn người bình thường căn bản không thể tiếp xúc được, muốn tra ra được rõ ràng không phải là chuyện ngày một ngày hai có thể làm được.
Có quyền lực can dự, hơn nữa có năng lực thay đổi Diệc Tư…
Là Hạng Việt.
Sở Thức Sâm không thể giải thích được cảm xúc của mình đối với Hạng Minh Chương, nói là tán thưởng hay ghét bỏ thì thật quá ngây thơ, đều là người trưởng thành cả rồi, xem ra thì, hữu dụng hay vô dụng có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trom-gio-chang-trom-trang/2569289/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.