Tổ trưởng Triệu hồi thần, gần đây không ít người mặc tây trang mang giày da ghé qua, chưa được hai câu đã để lộ ra mục đích, sau đó bị ông đuổi ra khỏi cửa, hôm nay thực sự là một chuyện ngoài ý muốn nhưng cũng là một niềm vui bất ngờ.
Một câu “Hạng tiên sinh” đã lộ ra thân phận, Hạng Minh Chương hiểu ý của Sở Thức Sâm, nhân cơ hội đưa ra bàn tay phải: “Triệu tiên sinh, tôi là Hạng Minh Chương.”
Tổ trưởng Triệu quay qua, cười đáp: “Hạng tổng bớt chút thời gian ghé qua, thật vinh dự cho cửa tiệm nhỏ của tôi quá.”
Hạng Minh Chương không thích giả vờ thông minh, khách sáo nói: “Tôi là người ngoài ngành, không chê cười tôi học đòi làm sang là tốt rồi.”
Tổ trường Triệu tươi cười khách sáo, trong lúc đắm chìm trong tiếng đàn tỳ bà lúc nãy, quay đầu nhiệt tình hỏi Sở Thức Sâm có phải là người chơi chuyên nghiệp hay không, học bao nhiêu năm rồi, vừa rồi đàn là khúc nhạc nào.
Sở Thức Sâm đứng dậy trả lời: “Kể ra rất dài, ngài có vui lòng trò chuyện hay không?”
Tổ trưởng Triệu trong lòng rõ ràng: “E rằng không chỉ là nói về tỳ bà nhỉ.”
Sở Thức Sâm thẳng thắn nói: “Nếu vui thì chúng ta có thể dành vài phút nói thêm về dự án, như vậy có được không?”
Tâm tình của tổ trưởng Triệu vừa đúng lúc vui vẻ, đồng ý một cách sảng khoái, dẫn bọn họ lên quán cà phê ở tầng 2 ngồi.
Hạng Minh Chương và Sở Thức Sâm cùng nhau đi lên cầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trom-gio-chang-trom-trang/2569287/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.