Đương sự hoàn toàn không nhận thấy được mình chuyện bé xé ra to, tự tay vỗ vai anh một cái: "Giao cho cậu."
"Lão đại, anh nghiêm túc sao?"
Bước chân vốn chuẩn bị rời đi dừng lại, quay đầu cười như có như không nhìn qua: "Cậu cảm thấy tôi giống đang nói đùa?"
Cố Minh Dã trong nháy mắt chấn động tinh thần, vẻ mặt nghiêm túc lắc đầu: "Không giống, chẳng qua là cảm thấy dáng vẻ nghiêm túc của lão đại, vô cùng đẹp trai."
Mục Tây Thần tán thưởng gật đầu: "Cậu cũng không tệ."
Cố Minh Dã được khen có chút ngượng ngùng, sau đó cười hắc hắc, lập tức hỏi: "Nhưng mà lão đại, cô gái đó hôn chỗ nào của anh vậy?"
Mục Tây Thần nghe vậy, hơi nhướng mày lên suy nghĩ một chút, mới chậm rãi nói: "Cái khóa lớn của tâm hồn."
Cố Minh Dã nhìn bóng lưng của anh, lộn xộn trong gió.
Cửa sổ tâm hồn anh đã từng nghe, nhưng cái khóa lớn của tâm hồn là cái quỷ gì!
-
Lê Bắc Niệm trốn lung tung như thế, lại có thể chạy đến một hành lang mê cung như gặp quỷ, từ đó đi đến khu vực nghỉ ngơi Mục gia dành cho khách nhân.
Bây giờ, trong lòng Lê Bắc Niệm có một phỏng đoán đáng sợ, cần được xác minh gấp!
Men theo ký ức tìm được phòng nghỉ ban đầu của mình, cửa không khóa, Lê Bắc Niệm không quá chắc chắn gõ cửa một cái.
Không có người đáp.
Tự tay mở cửa ra, Lê Bắc Niệm đi vào, đã nhìn thấy trang trí bên trong.
Đồ trang điểm, quần áo, túi xách... Toàn bộ, đều là đồ năm đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trom-cuoi-99-ngay-chu-tich-hay-de-dat/1375827/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.