Nhưng lại tuyệt đối không ngờ, bây giờ cô đã mang người đến nơi này, lại vẫn không tìm thấy bóng người Lê Bắc Niệm.
Tiểu tiện đề tử này, chẳng lẽ còn có thể chắp cánh bay hay sao?
Nhất định vẫn còn ở đây!
Lê Tuyết Tình không cam lòng, ánh mắt nhìn về phía xa.
"Nhìn kìa, có người!" Một giọng nói vang lên, dẫn đến sự chú ý của mọi người.
Mọi người đều nhìn thấy, bên cạnh hồ bơi, có cái ghế để nằm ở đó, một dáng người đồ sộ cao ngất đứng bên cạnh, khoác trên người một cái khăn tắm.
Người đàn ông này, tuổi còn trẻ, cao lớn, nội liễm mà thâm trầm.
Cái tuổi này, xuất hiện ở đây, chắc hẳn là Mục Đông Lâm?
Lê Tuyết Tình nhìn thấy người này, trái tim hơi căng thẳng, không nhịn được nhảy lên.
Mục Đông Lâm, mục đại thiếu!
Không kìm lòng nổi bước lên trước một bước, Lê Tuyết Tình mở miệng, cất giọng hỏi: "Xin hỏi, ngài có nhìn thấy em gái tôi không?"
Lê Tuyết Tình vừa mở miệng như thế, ai cũng kinh hãi.
Người ở sau lưng cô, vội vàng lôi kéo cô lại: " Cậu điên rồi, có ai lá gan lớn như vậy trốn tới chỗ này? Em gái cậu tốt xấu gì cũng là người Lê gia, sẽ không không có đầu óc như thế!"
Lê Tuyết Tình giả vờ trầm ngâm, nhưng trong lòng đã sớm biết rõ.
Chuyện này không liên quan đến chuyện Lê Bắc Niệm có đầu óc hay không, cô muốn để cô ta ở đây, cô ta nhất định phải ở đây!
Đáy mắt lướt qua vẻ tàn nhẫn, Lê Tuyết Tình nghiêng đầu nói: "Niệm Niệm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trom-cuoi-99-ngay-chu-tich-hay-de-dat/1375825/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.