Khi hậu nước N không khác mấy so với trong nước, hơi lạnh, khá có lợi cho công tác phòng chống dịch bệnh.
Trong đống đổ nát bụi đất bay bay, thi thể bị đốt bỏ, cứu viện đã gần đến giai đoạn kết thúc, từng sinh mệnh dần tan biến. Chung Bình nhớ tới thảm họa mười năm về trước, ở Trung Quốc mật độ dân cư dày đặc như thế, nơi xảy ra động đất càng thê thảm hơn, trong một đêm trời long đất lở không nhìn thấy ngày mai, hi vọng xa xôi không thể thành.
Cô cũng là một trong những người đã mất đi người thân.
Sau ba mươi sáu ngày, nhân viên cứu viện đào ra được một con lợn còn sống trong đống đổ nát, chấn động cả nước, sau đó được đưa vào viện bảo tàng, tính đến nay đã là hơn mười tuổi.
Nó dường như trở thành một loại biểu tượng.
Tính mạng Từ Điển không gặp nguy hiểm, nhưng tình hình cũng không tính là lạc quan, Mại Mại ngàn dặm xa xôi tới nước N, khi nhìn thấy người hai mắt đỏ ửng, Chung Bình ôm lấy cô ấy im lặng an ủi, Mại Mại không chịu nổi, khóc rống lên.
Chung Bình vừa xuất viện, lập tức tham gia công tác phòng dịch bệnh, các đồng đội trong SR cùng giảng giải về việc sử dụng nguồn nước an toàn. Vật tư cứu viện không ngừng được chuyển tới, bọn cô còn chiêu mộ tình nguyện viên ngay tại địa phương. Khi Lục Thích rảnh cũng sẽ đến giúp đỡ, phần lớn thời gian anh đều tham gia chiến đấu hăng hái với đội trưởng Hà, mỗi ngày trở về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-va-dat-cach-nhau-mot-soi-day-thung/3115606/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.