Chương trước
Chương sau
Trong phòng họp, đám quản lý cấp cao lần lượt rời đi, cuối cùng chỉ còn lại ba người.

Cửa phòng đóng lại, Lục Thích cười, tiện tay lật xem báo cáo, chưa xem hếtđã đẩy ra, hai chân gác lên bàn, nói: "Còn tưởng rằng bản lĩnh của ngàithế nào, lời đồn thế này cũng dám tạo ra, tôi sợ ông nội nằm trong quantài cũng không chịu nổi nữa..." Nhỏ giọng, "Không sợ buổi tối ông đếntìm ngài."

Ông Lục lắc đầu, "Cậu không cần phải quan tâm đến tôi thế đâu, tôi coitrọng huyết thống của nhà họ Lục hơn bất cứ ai." Ông ta ra hiệu, "CaoNam, cậu nói đi."

Lục Thích ngừng cười, tầm mắt nhìn Cao Nam.

Qua hai giây, Cao Nam mở miệng: "Nơi này có hai bản báo cáo lấy từ mẫu máucủa anh. Một bản là so sánh với ông Lục, hai người không có quan hệ họhàng gì hết. Bản kia là so với phần tài liệu trong dữ liệu ADN của cảnước, tỉ lệ quan hệ ruột thịt là 99,9999%, kết quả đã được kiểm tra."

Lục Thích cười nhạo: "Cho rằng tôi sẽ tin chỉ dựa vào tờ giấy này?"

"Cậu có thể tự mình đến trung tâm giám định." Dừng một chút, Cao Nam lại bỏthêm một câu, "Chung Bình là người chuyên nghiệp, cậu cũng có thể hỏi cô ấy."

"Chậc..." Lục Thích hừ lạnh một tiếng, mặc dù ngồi nhưng vẫn khiến người ta cảmgiác được ánh mắt chăm chú, qua một lát, anh hỏi, "Tại sao?"

Cao Nam cụp mắt không nói.

"Ồ? Xem ra cậu còn chưa biết chuyện này." Ông Lục đột nhiên mở miệng, "Cóphải cảm thấy rất kì lạ, tại sao tối nay Cao Nam quyết định đứng về phía tôi không?"

Lục Thích hất cằm, chờ ông ta nói tiếp.

"Bởi vì cậu ta đã quyết định ở rể nhà họ Lục, kết hôn với Học Nhi, cậu ta là cha ruột của cháu ngoại tôi, cũng là người nối nghiệp của tôi."

Lục Thích vội vàng đứng lên, "Ông nói gì?" Mắt nhìn chằm chằm Cao Nam.

Ông Lục cười lắc đầu: "Lục Thích ơi là Lục Thích, không phải cho đến bâygiờ cậu vẫn chưa từng nghi ngờ người anh em tốt của mình đấy chứ? Dù sao tôi cũng đã nuôi cậu hai mươi năm, hiện tại dạy thêm cho cậu một chút,trên đời này ngoài bản thân mình, thì đối với ai cũng phải đề phòng,ngay cả người thân cũng không thể hoàn toàn tin tưởng, huống chi cái thứ gọi là "anh em". Hi vọng sau này cậu sẽ không còn phạm sai lầm như thếnữa."

Ông ta nói xong, ấn xuống xe lăn tự động, cửa phòng họp mở ra, cấp dướicanh giữ bên ngoài lập tức đẩy ông ta đi. Ông ta nói: "Chuyện chính đãnói xong, có phải tin vịt hay không cậu có thể tự đi nghiệm chứng, thứgì đó trong công ty mau dọn đi, hi vọng cậu đừng làm chuyện vô ích, cẩnthận suy nghĩ xem tiếp theo nên làm như thế nào."

Cửa mở rộng, gió thổi vào bên trong, xe im lặng lăn qua thảm.

Lục Thích cầm hai tờ báo cáo lên, từ từ đi ra cửa, đột nhiên hỏi: "Sao cậu có được mẫu máu?"

Người ở phía sau dừng bước, "Hôm kiểm tra sức khỏe, anh có lấy máu."

Lục Thích lại hỏi: "Chuyện của cậu và Lục Học Nhi đã bao lâu rồi?"

Cao Nam không đáp.

Lục Thích: "Lúc trước tôi ép nó xét nghiệm, cậu thông đồng với nó?"

Cao Nam: "Hiện tại nói những lời này còn có ý nghĩa sao?"

Lục Thích gật đầu, đi về phía trước, đột nhiên dừng lại, xoay người, đấmmột cái, "Lúc ấy nó mới có mười chín tuổi, mợ nó cậu đã ngủ với nó!"

"Huỵch" một cái, Cao Nam bị đấm đụng vào cửa, Lục Thích xông lên, tiếp tục đấm.

Ông Lục ở cửa thang máy nghiêng đầu liếc vào trong, cười lạnh nói: "Đi thôi."

Đoàn người đi vào thang máy.

Cao Nam bị đấm, sau khi cơn choáng váng qua đi, cuối cùng đánh lại, đấmthẳng vào mặt Lục Thích. Lục Thích bị đánh lệch đầu, càng dùng thêm sức.

Cao Nam lớn tiếng: "Cậu phải đi hỏi em gái cậu rốt cuộc đã làm gì mà không cho tôi đeo bao!"

"Cậu muốn ngủ với nó mà còn châm chọc?" Gân xanh trên trán Lục Thích nổilên, lớn tiếng chất vấn, "Mợ nó cậu phản bội tôi! Cậu lại có thể phảnbội tôi! Tại sao?"

"Cậu hỏi tôi tại sao à? Được, tôi nói cho cậu biết!" Anh ta nhấc áo LụcThích, "Cậu cho là cậu coi tôi như anh em sao? Tôi nhổ vào, tôi chỉ làlái xe, người hầu của cậu thôi! Cậu luôn quát tháo tôi, muốn tôi làm gìthì phải làm nấy, ngay cả đến nhà cậu làm khách, cậu cũng ra lệnh chotôi đi mở cửa, dựa vào cái gì? Chúng ta đều từng ngồi tù, dựa vào cái gì mà sau đó cậu có thể học đại học làm ông chủ, còn tôi chỉ là tay sai?Mọ nó cậu cao quý hơn tôi bao nhiêu chứ?"

"Tôi coi cậu là anh em, vậy mà cậu nghĩ như thế sao?"

"Anh em? Ha ha... anh em à, vậy tôi nói cho cậu, tôi thích Chung Bình, cậu sẽ tặng cô ấy cho tôi sao?"

Lục Thích sửng sốt, gân xanh trên trán vẫn còn nổi lên, nghe thấy anh ta nói những lời này, gân xanh giật giật, "Cậu nói gì?"

"Sao thế, không nỡ à?" Cao Nam cười, gằn từng tiếng, "Cậu nên biết Chung bình là người tôi vừa ý trước, là tôi nhường cho cậu!"

"Mợ nó rốt cuộc cậu đang nói cái quái gì?"

"Tôi nói tôi đã sớm vừa ý cô ấy, còn sớm hơn so với cậu!"

"Nói láo! Cậu vừa ý cô ấy trước sao? Cậu biết cô ấy bao lâu chứ? Cô ấy làbạn gái tôi! Sao trước đó cậu không nói ra? Hiện tại thì lại nói hết!"Lục Thích đẩy anh ta vào tường.

Lưng Cao Nam đụng vào tường, "Cậu cho là tôi chưa nói sao? Cậu cho rằngtrước đó tại sao tôi lại gửi video ở câu lạc bộ leo núi cho cậu?"

Lúc trước anh ta gửi video cho Lục Thích, muốn nói cho Lục Thích, anh tacảm thấy cô thú vị, muốn theo đuổi cô, nhưng đột nhiên Lục Thích nóimuốn mua trực thăng, không cho anh ta cơ hội. Sau đó Lục Học Nhi chạytrốn, lên núi gặp chuyện không may, trở về dưỡng thương xong, khi anh ta gặp lại Chung Bình là lúc Lục Thích dẫn anh ta đến SR tặng cờ thưởng.

Cao Nam nghiến răng nghiến lợi: "Tôi chỉ như một con chó ở bên cạnh cậu,gọi một cuộc điện thoại là tôi đến, cậu muốn làm gì tôi cũng phải dànhtất cả thời gian làm lái xe của cậu, ngay cả người tôi thích cũng phảinhường cho cậu, cậu nói coi tôi là anh em sao? Nói láo!" Anh ta dùng sức đánh Lục Thích.

"Hiện tại cậu là đồ tạp chủng, ngay cả con chó cũng không bằng. Tại sao tôiphải phản bội cậu..." Cao Nam lau khóe miệng, "Tôi làm cho cậu mười mấynăm, coi như làm người hầu cho cậu ngần ấy năm... Nửa đời sau tôi sẽ hủy hoại Lục Học Nhi, cái người cậu gọi là em gái kia, làm cho tôi vô duyên vô cớ có đứa con trai... Sao nào, tôi không nên nhận lấy phần lãi đó à? Tôi nói cho cậu biết hiện tại mọi thứ cậu có được sau này tất cả đều là của tôi! Của Cao Nam tôi!"

"Súc sinh...!"

Có ngừng không ngừng hét: "Đừng đánh, đừng đánh, người đâu, nhân viên phục vụ, bảo vệ!"

Hai người ở cửa phòng họp đánh cho người chết ta sống, nhân viên khách sạnvội vàng đến ngăn cản, mặt Lục Thích đầy máu, đứng lên, bảo vệ muốn đỡ,bị anh đẩy ra.

Nhân viên vội hỏi: "Ngài Lục, có cần tôi đưa đến bệnh viện không?"

Lục Thích chỉnh lại quần áo, thở hổn hển, chỉ vào Cao Nam ở dưới đất, không nói câu nào, xoay người thất tha thất thểu rời đi.

Một đám nhân viên đi theo Lục Thích, một đám giữ lấy Cao Nam.

Di động rơi xuống sàn nhà, Chương Hân Di nhặt lên, nhìn theo Lục Thích rời đi.

Cô ta đã sớm ở trong này, mấy người trong phòng họp đi ra, không ai chú ýtới cô ta, cô ta đã sớm thấy hết tất cả, lúc này vẫn còn khiếp sợ khôngdám tin.

Cô ta không cẩn thận ấn vào di động, trên màn hình hiển thị ba cuộc gọinhỡ, là Chung Bình, cô ta còn chưa hoàn hồn, di động lại có cuộc gọiđến, Chương Hân Di im lặng nhìn hai giây, nhấc chân đuổi theo hướng LụcThích, muốn trả lại di động cho anh, ai ngờ mới đi được mấy bước, phíasau đột nhiên có bàn tay duỗi ra, cướp lấy di động.

"Ơ..." Chương Hân Di quay đầu, im bặt.

Cao Nam lấy tay lau vết máu trên khóe miệng, người hơi chếnh choáng, nhìnchằm chằm dãy số trên màn hình di động một lúc lâu, đưa cho Chương HânDi: "Nhận đi."

Chương Hân Di sửng sốt, không nhúc nhích.

"Nhận đi!" Cao Nam ra lệnh.

Chương Hân Di run rẩy, chậm rãi nhận lấy di động.

"Biết phải nói gì chứ?"

Chương Hân Di nhìn anh ta, ấn nút nghe, trong điện thoại là giọng nói quen thuộc, "A lô, Lục Thích."

Cao Nam ra hiệu.

Chương Hân Di nuốt nước miếng, nói: "Chung... Chung Bình, là tôi."

Chung Bình: ".... Cô là?"

"Tôi... Chương Hân Di?"

"Chương Hân Di?... Lục Thích đâu?"

"Anh ấy... Hiện tại anh ấy không tiện."

"... Sao cô lại cầm di động của anh ấy?"

Chương Hân Di nhìn về phía Cao Nam, anh ta không có biểu tình gì.

Chương Hân Di: "Anh ấy uống say... tôi đang chăm sóc anh ấy."

Chung Bình: "..."

Chương Hân Di: "Vậy tôi không nói với cô nữa, tôi còn có việc, tạm biệt." Cúp máy luôn.

Cao Nam liếc cô ta, lạnh lùng cười, đi qua cô ta, sự châm chọc trong mắt khiến Chương Hân Di giật mình.

Chương Hân Di: "Ánh mắt anh là sao, là anh ra lệnh cho tôi mà!"

Cao Nam làm lơ, không quay đầu lại.

Chương Hân Di đứng tại chỗ, nắm chặt di động.

Trong phòng ngủ, Chung Bình bỏ tay xuống, lặng lẽ nhìn chằm chằm di động.

Em họ nằm bên cạnh, quan tâm hỏi: "Chị, làm sao vậy, anh rể có chuyện à?"

"... À, có lẽ không có gì đâu."

"Chị đừng lo, mai anh ấy đến nhà sẽ tốt thôi, bác gái mạnh miệng mềm lòng,chờ bác gặp được anh rể, nghe anh ấy giải thích một chút sẽ nhanh chónghết giận."

"... Mong vậy."

Chung Bình im lặng một lát, lại gọi đến số của Lục Thích, lúc này biến thành tắt máy, cô không tin, thử lại lần nữa.

Cuối cùng Chung Bình để di động sang một bên, kéo chăn, tắt đèn ngủ, nằm xuống, "Ngủ thôi."

Qua một lát, em họ hỏi: "Chị, chị nói xem anh rể có thể lừa dối chị không?"

Bên cạnh một lúc lâu không đáp, "Chị, chị ngủ rồi à?"

Đợi một lát vẫn không có tiếng đáp lại, em họ dịch chăn, bình yên đi vào giấc ngủ.

Trong bóng đêm. Chung Bình mãi không nhắm được mắt.

Lục Thích lái xe, xông vào chung cư của Chung Bình, đỗ bừa dưới lầu, chạyvào trong, lập tức ấn thang máy, cửa thang máy mở ra, anh ấn số tầng,bám vào tay vịn trong thang máy.

Từng tầng tăng lên, "Tinh..." anh lao ra khỏi thang máy, vội vàng gõ cửa.

Gõ hai cái, không có người mở, Lục Thích gọi: "Chung Bình, mở cửa!"

Tiếp tục gọi, vẫn không có người mở. Anh dùng sức đập cửa: "Chung Bình, Chung Bình!"

Đập hơn mười cái, chủ nhà bên cạnh mở cửa, "Gõ nhẹ chút, mấy giờ rồi!"

Lục Thích hoàn toàn không nghe thấy, anh tìm di động, lục trong túi mấylần, chỉ tìm được thuốc lá và bật lửa, còn có mấy chìa khóa. Lục Thíchcúi đầu gõ cửa, gọi: "Chung Bình, Chung Bình."

Trán tựa vào cửa, giọng nói rất khẽ: "Chung Bình, mở cửa giúp anh, Chung Bình..."

"Chung Bình, dậy đi, mở cửa cho anh."

"Mở cửa cho anh, mở cửa, Chung Bình..."

Trời dần sáng, Chung Bình mơ màng mở mắt, bước khẽ xuống giường, vào nhà tắm đánh răng rửa mặt, ra khỏi phòng ngủ.

Bà Chung liệt kê thực đơn với người giúp việc, nghe thấy tiếng động, quayđầu nhìn, nói: "Con tới xem thực đơn có vấn đề gì không?"

Chung Bình đi qua.

"Cậu ta có kiêng ăn gì không, con nhìn xem, rồi để dì Vương đi mua đồ ăn."

Chung Bình: "Anh ấy không kiêng gì hết, thực đơn ổn rồi."

Bà Chung suy nghĩ, lại viết mấy thứ, đưa cho người giúp việc, hỏi Chung bình: "Hôm nay dậy sớm như vậy không chạy bộ sao?"

"Không ạ."

Bà Chung cũng không hỏi thêm, sờ mặt cô: "Vậy đừng ngồi ở đây nữa, vào bếp nấu cháo đi."

Ăn sáng xong, Chung Bình xem TV trò chuyện với mẹ, em họ ngoan ngoãn vàotrong phòng ngủ làm bài tập nghỉ đông. Chín rưỡi, người giúp việc vàonhà bếp nấu nướng, mùi thức ăn bay ra, ông Chung ở dưới chung cư vừa điđánh cờ về ngửi thấy mùi, nói: "Đói chết tôi rồi."

Bà Chung: "Ông đợi thêm một lát, ăn hai miếng bánh quy đi."

Chung Bình ở bên cạnh đứng dậy rời đi, mẹ liếc cô.

Chung Bình quay về phòng ngủ gọi điện thoại, vẫn như đêm qua, di động trongtình trạng tắt máy, cô gửi mấy tin qua weixin, em họ ở bên cạnh lo lắnghỏi: "Chị, sao vậy?"

"Không sao, tập trung làm bài đi."

Hai giờ sau đó, cô lại gọi thêm mấy lần, hết gọi điện lại nhắn tin, cho đến mười hai giờ, mẹ cô đùng đùng nổi giận, ném điều khiển lên bàn: "Concòn thử dám trốn trong phòng gọi điện xem!"

Ông Chung khuyên nhủ: "Bà tức giận với con làm gì, đừng tức giận mà."

Bà Chung gạt ông ra, "Cậu ta có muốn tới hay không còn phải xem mặt mũinhà này đấy! Tôi thấy cậu ta đúng là chột dạ, chuyện xảy ra đêm đó đã rõ rành rành rồi! Cho dù thật sự là do cậu ta làm đi nữa, nhưng cũng phảiđến nhà chứ, đây ngay cả điện thoại cũng không gọi được, không tôn trọng bạn gái và cha mẹ đối phương như thế, không cần thiết phải qua lạinữa!"

Chung Bình mím môi.

"Không đợi nữa, ăn cơm! Gọi em họ ra đây ăn cơm!"

Cơm nước xong, Chung Bình muốn ra ngoài, mẹ cũng không cản cô.

Chung Bình lái xe, đi thẳng đến nhà Lục Thích, bảo vệ nhớ biển số xe của cô, nhìn thấy người lập tức cho đi thẳng vào.

Điện thoại vẫn không gọi được, Chung Bình lên lầu gõ cửa, một lúc lâu bêntrong cũng không có tí động tĩnh nào, lấy chìa khóa ra mở cửa đi vào,bên trong trống không. Đột nhiên di động vang lên, vội vàng mở ra, nhìnthấy hai chữ "Tiểu Văn", trong lòng Chung Bình mất mát.

"Chung Bình?"

"Tiểu Văn, có chuyện gì vậy?"

"Hiện tại Thẩm Huy không tìm thấy Lục tổng đâu, anh ấy có ở chỗ cô không?"

Chung Bình nhíu mày: "Tôi cũng không tìm thấy anh ấy... có phải đã xảy ra chuyện gì không?"

"Cô còn chưa biết sao? Sáng nay tôi cũng mới biết được, tối qua tôi sốt,Thẩm Huy ở bệnh viện trông nom tôi, chúng tôi cũng không biết Lục tổngxảy ra chuyện, hôm nay trong diễn đàn công ty bùng nổ, tin tức do lãnhđạo cấp cao truyền xuống, đã xác nhận trăm phần trăm rồi."

Âm thanh trong lỗ tai dần trở nên mơ hồ, Chung Bình không biết mình nghehết như thế nào, chờ bên kia nói xong câu cuối cùng, cô chạy vọt vàothang máy, xuống lầu lái xe, rời khỏi chung cư, cả người mờ mịt, tiếngxe vang lên, cô đột nhiên nghĩ đến chỗ ở của mình, lập tức quay đầu xe.

Xe nhanh chóng chạy đến chỗ cô ở, từ xa Chung Bình đã nhìn thấy chiếc Land Rover đỗ bên chỗ xanh hóa, cô thoáng thả lỏng, lập tức lại vội vàngdừng xe, chạy vào trong tòa nhà.

Trong hành lang tối om đầy mùi thuốc lá, Chung Bình nhìn thấy một người ngồitrước cửa nhà cô, áo khoác mở rộng, bên trong chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng, cúc áo cài lung tung, cà vạt đã sớm cởi bỏ.

Một đống tàn thuốc, mặt mũi anh sưng húp, bên mũi và môi có vết máu đã khô, tóc lộn xộn, từ từ nhắm hai mắt, dường như đang ngủ.

Mí mắt khẽ rung rung, anh mở ra, phản ứng chậm chạp, qua một lúc, như thểxác nhận người trước mặt, anh mới mở miệng, giọng nói khản đặc.

"Anh không có... chìa khóa..."

Nước mắt Chung Bình lập tức tuôn ra như vỡ đê.

Mùa đông giá rét, Lục Thích ngồi cả một đêm trong hành lang, chân tay đã tê dại. Chung Bình mở cửa ra, ôm anh vào nhà, đặt lên sô pha, lập tức đibật điều hòa, ôm chăn ra, đưa túi chườm nóng cho anh, lấy khăn lau mặtcho anh.

Đầu Lục Thích choáng váng, ôm lấy người, bàn tay lạnh lẽo lau nước mắt chocô, một lúc sau dường như ghét bỏ chính mình, anh lại thả tay xuống.

Chung Bình cầm tay anh, vừa lau nước mắt, vừa lau vết máu cho anh, vết máukhô chạm vào nước, khăn mặt nhanh chóng đổi màu, giống như từng giọt máu thấm vào lồng ngực cô.

"Sao anh lại như vậy... Sao anh lại ngồi cả đêm ở bên ngoài..."

"Em không đưa chìa khóa cho anh..." Lục Thích cầm tay cô.

Chung Bình ném khăn mặt xuống, nước mắt không ngừng rơi.

Lục Thích từng xin cô chìa khóa, nhưng cô không cho, đêm qua anh lẻ loi một mình, không rời đi, nhưng mãi không đợi được cô.

Hiện tại nhìn thấy cô lại chỉ nói những lời này, cô không đưa chìa khóa cho anh...

Mặt Chung Bình đầy nước mắt, ôm cổ anh, "Lục Thích... Lục Thích..."

Lục Thích cười, vỗ về lưng cô: "Không phải em biết hết rồi đấy chứ?"

Chung Bình lắc đầu.

Trong bồn tắm đã xả đầy nước ấm, Chung Bình bảo anh đi tắm. Lục Thích tắm rửa xong, nằm lên giường, ăn hai bát cháo, mới khẽ thở phào.

Chung Bình xoa ngực anh, hỏi: "Đã tốt hơn chưa, còn đói không?"

"No rồi."

"Còn đau đầu không?"

Lục Thích lắc đầu, ôm lấy cô, "Đêm qua em ngủ bên chỗ cha mẹ à?"

"Vâng."

"Đêm qua... cha Lục Học Nhi đưa cho anh hai bản báo cáo xét nghiệm... Anhđánh nhau xong với Cao Nam, quên cầm theo." Lục Thích nhíu mày, bỗngnhiên dịch người, cười, "Có cầm theo hay không cũng chả sao, dù sao bọnhọ nhất định sẽ để cho tất cả mọi người biết chuyện này. Em biết khônghóa ra anh không phải con ruột của cha mẹ, anh cũng không biết mình từđâu tới nữa."

Chung Bình bắt lấy cánh tay anh: "Lục Thích."

"Anh không sao..." Lục Thích vỗ lưng cô, "Cho tới bây giờ anh chưa từng gặpcha, dù sao cũng không có tình càm, mẹ anh..." Anh dựa vào gối, "Mẹ anhđối xử với anh rất tốt, lúc bà tỉnh táo rất thương anh."

"Có phải dòng máu nhà họ Lục hay không, thực ra cũng chả có vấn đề gì, dùsao sau khi trở lại nhà họ Lục anh chả cảm nhận được chút tình thânnào... nhưng ông nội đối xử với anh rất tốt, ông ở dưới suối vàng biếtđược điều này liệu có tức giận đến mức sống dậy không. Không biết rốtcuộc cháu trai trưởng nhà họ Lục có thực sự tồn tại, nếu có hiện tạicũng không biết đang ở góc nào."

"Mấy năm nay anh cũng coi như được hưởng phúc, ăn tiêu của nhà họ Lục, anh cũng không thiệt."

"Chung Bình, anh có chuyện lừa em."

Chung Bình vẫn nghe anh nói, không xen vào, nghe vậy, ngẩng đầu nhìn anh.

Lục Thích nhìn thẳng vào mắt cô, nỏi: "Lúc ở Mĩ, anh đã định nói rồi, nhưng quá khó tiếp nhận, anh không muốn nói cho em biết."

"Không khó tiếp nhận gì hết, mặc kệ anh như thế nào cũng không có gì không thể tiếp nhận được." Chung Bình sờ mặt anh.

Lục Thích mỉm cười, cầm bàn tay trên mặt, im lặng một lúc, lên tiếng: "Anhtừng nói lúc trước anh từng bị cha Lục Học Nhi nuôi hư hỏng. Lúc mườimấy tuổi không hiểu chuyện, từng đánh người bị thương nặng, bị bắt vàotrại cải tạo."

Chung Bình im lặng nghe.

"Cũng chính là ở trong trại cải tạo, anh mới quen Cao Nam. Tính cách anh rấtkém, đi vào gặp toàn tội phạm, mấy ngày đầu bị đánh toàn là Cao Nam giúp anh, khi đó anh không có gì hết, chỉ có mỗi tiền, khi bị đánh quá nặng, anh hay dùng tiền mua rượu."

Chung Bình nhớ tới vết sẹo phía sau lưng anh, vươn tay qua, Lục Thích cọ đầucô, nói: "Cho tới bây giờ em chưa từng hỏi anh về vết sẹo này, anh hivọng em vĩnh viễn đừng hỏi, lại muốn một ngày nào đó em sẽ hỏi..."

"Do lúc mười mấy tuổi đánh nhau để lại, trước khi chưa vào trại cải tạo,dùng nắm đấm, dùng dao, sau khi vào trại cải tạo, bọn họ sẽ dùng bànchải đánh răng như dao..."

Chung Bình hôn bờ vai anh, "Đau không?

Lục Thích cười: "Lúc ấy đau muốn chết, nhưng cảm thấy có vết sẹo trên người rất ngầu, giống y như trong phim ấy."

Chung Bình không nhịn được cong khóe miệng.

Lục Thích nói tiếp: "Sau đó Cao Nam lại đi theo anh, quen miệng gọi anh là"ông chủ", cậu ta sinh ra trong khu ổ chuột, nhà rất nghèo, một thángchỉ ăn được chút thịt, sau khi đi theo anh, toàn bộ việc ăn uống đều doanh chi trả. Khi đó bọn anh..." Anh từ từ nhớ lại, "Nhàm chán muốn chết, đi tiểu ở khắp nơi, nước tiểu có thể tạo ra hồ bơi đấy, mỗi góc trongtrại cải tạo đều từng bị bọn anh tiểu vào, sau khi đi ra, khắp phố lớnngõ nhỏ, cột điện, thùng rác, lốp xe Audi... khắp nơi đều có nước tiểucủa bọn anh, giống như đóng dấu địa bàn."

"Khi đó anh đã suy nghĩ cẩn thận, biết cha Lục Học Nhi cố ý nuôi anh hưhỏng, anh lập tức liều mạng học tập, bắt kịp thành tích, nhảy lớp ởtrung học, thuận lợi thi đại học, lúc ấy ông nội thấy anh nghiêm túc học tập, bắt đầu thương anh, dạy dỗ anh."

"Khi đó Cao Nam rất tệ, trong nhà không muốn cung cấp tiền cho cậu ta họchành, nhà anh chỉ cần bỏ chút tiền là đủ cho cậu ta đi học, nhưng ôngnội anh không đồng ý, ông vẫn không thích anh qua lại với Cao Nam."

"Em đoán xem tối qua Cao Nam nói gì với anh? Cậu ta nói, anh không coi cậuta là anh em, chỉ biết quát tháo sai bảo cậu ta, em có còn nhớ chúng taquen biết nhau như thế nào không? Anh vì muốn điều tra xem cha của đứabé trong bụng Lục Học Nhi là ai, chạy tới trung tâm của bọn em, nhưngkhông tra ra được, đến giờ anh vẫn không nghĩ tới phải đi điều tra người bên cạnh mình."

"Cao Nam ở ngay bên cạnh anh..."

Chung Bình sửng sốt, Tiểu Văn không nhắc tới chuyện này trong điện thoại, cô không dám tin: "Là... Cao Nam sao?"

"Em cũng không nghĩ tới sao? Có lẽ em càng không nghĩ tới..." Lục Thíchcười, "Cậu ta nói cậu ta thích em, còn thích sớm hơn so với anh."

Cả người Chung Bình chấn động, "Anh ta... Em?"

"Cậu ta nói mình chỉ giống như một con chó ở bên cạnh anh, ngay cả người cậu ta thích cũng phải nhường cho anh, hiện tại cậu ta sẽ hủy hoại nửa đờicòn lại của Lục Học Nhi, lấy đi tất cả mọi thứ của anh."

Chung Bình cầm tay anh, một lúc lâu sau mới mở miệng: "Anh phải cảm thấy maymắn năm anh ba mươi tuổi thấy rõ được bộ mặt thật của anh ta, sau nàybên cạnh anh đừng để có thêm một người như vậy, không biết khi nào người đó sẽ đâm anh một dao, hiện tại chuyện này... không sao, em sẽ vẫn luôn ở bên cạnh anh, có em ở đây."

Lục Thích mỉm cười.

Cả đêm qua anh không ngủ, từ từ nhắm hai mắt lại, ngây người một đêm, hiện tại mắt thâm quầng, vết thương sưng lên, Chung Bình để cho anh ngủ, côđi tìm hòm thuốc bôi cho anh.

Vừa dịch người, tay đã bị túm lấy, Chung Bình quay đầu lại.

"Đêm đó anh không lái xe, là Cao Nam."

"... Em biết, em biết mà." Chung Bình xoa trán anh, "Nhắm mắt lại, hiện tại anh cần nghỉ ngơi."

Cuối cùng Lục Thích từ từ bỏ tay cô ra.

Anh ngủ không ngon, mày vẫn nhíu lại, Chung Bình cẩn thận bôi thuốc choanh, không chỉ mặt anh bị sưng, mà những chỗ khác trên người cũng có dấu vết đánh nhau, bôi thuốc một lúc, trong lòng cô hơi nhức nhối, cuốicùng đã xử lý xong vết thương cho anh, Chung Bình lau nước trên khóemắt.

Bên ngoài chuông cửa vang lên, Chung Bình bỏ thuốc xuống, ra ngoài mở cửa.

Khi Lục Thích tỉnh lại, mặt trời đã ngả về tây, ánh sáng chiếu vào songcửa, trong phòng ấm áp như mùa xuân, trong không khí tràn ngập mùi củaChung Bình.

Anh không nhìn thấy người, gọi một tiếng: "Chung Bình."

Tiếng gọi rất khẽ, nhưng cửa lập tức mở ra, mùi thuốc lá nhàn nhạt tiến vào.

"Anh tỉnh rồi?" Chung Bình đi vào, nhường đường cho người phía sau, "Thẩm Huy đến đấy."

Thẩm Huy đứng ở cửa, cười với Lục Thích: "Cuối cùng cũng tỉnh rồi."

Trong thùng rác phòng khách có hai đầu lọc thuốc lá, Lục Thích nhìn thoáng qua, ngồi vào sô pha, nói: "Đừng hút thuốc ở đây."

Chung Bình: "Không sao."

Thẩm Huy: "Tôi hút hết rồi... Lần sau sẽ không hút."

Lục Thích: "Sao cậu lại tìm đến đây?"

"Tôi tìm cậu khắp nơi, nhờ Tiểu Văn hỏi Chung Bình, di động của cậu cũng tắt máy, sao lại thế này, chơi trò mất tích à?"

Lục Thích: "Mất di động rồi."

Chung Bình: "Ở chỗ Chương Hân Di, tối qua em gọi cho anh là cô ấy bắt máy."

Lục Thích nhướng mày, Thẩm Huy nói: "Bỏ đi, đây là chuyện nhỏ, tôi hỏi cậu, tiếp theo cậu tính làm như thế nào?"

"Làm như thế nào sao?" Lục Thích dựa vào ghế, uể oải nói, "Cậu cũng biết rồi đấy việc đã đến nước này thì còn có thể làm thế nào đây? Hiện tại tôichỉ còn hai bàn tay trắng, không còn gì hết." Anh nhìn thấy hộp thuốctrên bàn, cầm lấy, rút ra một điếu, kẹp vào tay, muốn châm lại thôi.

Thẩm Huy: "Mặc kệ cậu chỉ có hai bàn tay trắng hay không, nếu cậu không có động tĩnh gì, sao tôi viết đơn từ chức được đây?"

Lục Thích nhìn anh ta: "Cậu từ chức làm gì?"

"Đương nhiên là cùng ra cùng vào với cậu rồi." Thẩm Huy đấm anh một cái,"Chúng ta làm anh em đã bao nhiêu năm, đã từng tách ra khi nào chứ?"

Lục Thích im lặng một lúc lâu, ném điếu thuốc lên bàn, thuận miệng đáp: "Ờ, tùy cậu."

Chung Bình giữ chặt tay anh, hỏi: "Anh có muốn điều tra sự thật không?"

Lục Thích nhìn về phía cô.

Thẩm Huy ở bên cạnh lên tiếng: "Nếu cậu muốn điều tra, tôi giúp cậu."

Chung Bình: "Anh không muốn thì cũng không sao, bọn em sẽ không hỏi đến nữa, sau này điều tra cũng được."

Lục Thích bật cười, lắc đầu, qua một lúc, nói: "Điều tra đi, anh cũng muốn biết sự thật năm đó."

Chung Bình đưa cách thức liên hệ với Tiểu La cho Thẩm Huy, ba người ăn tốixong Thẩm Huy mới rời đi, Lục Thích đi ra cửa với anh ta, dựa vào khungcửa nói: "Cám ơn."

Thẩm Huy: "Giữa hai anh em chúng ta chừng nào cần cậu nói "cám ơn" chứ? Mất tự nhiên lắm, sau này nhất thiết không được nói."

Lục Thích vỗ vai anh ta, dùng sức đẩy: "Cậu cút đi!"

"Ờ!"

Lục Thích bật cười.

Người đi rồi, mặt anh không hề thay đổi, lại đứng ở cửa một lát, nghe thấytiếng nước trong bếp tắt, anh mới nhếch khóe miệng, xoay người đi vàotrong nhà.

Lục Thích ở chỗ Chung Bình hai ngày, thứ hai đến tập đoàn một chuyến, không quan tâm ánh mắt xung quanh, thu dọn đồ đạc của mình, không gặp CaoNam, nhưng Lục Học Nhi nghe thấy tin, thở hổn hển chạy tới, thấy ngườivội vàng gọi: "Anh!"

Lục Thích liếc cô ấy: "Đừng nhận loạn họ hàng!"

"Anh!"

Lục Thích ôm thùng bước đi, ở phía sau bảo vệ và nhân viên đang kiểm tra văn phòng của anh.

Lục Học Nhi đuổi theo anh: "Anh, em không biết gì hết, em thật sự khôngbiết gì mà, anh đừng phớt lờ em, anh mắng em như bình thường cũng khôngsao mà. Anh!"

Lục Thích dừng bước, nghiêng đầu nhìn cô ấy: "Sau này không có tôi che chởcho cô, hãy tự lo cho bản thân, buông thả đủ rồi, Cao Nam là do cô lựachọn, tôi sẽ không hỏi trước đó đã xảy ra chuyện gì, tương lai thế nàocô hãy tự mình chịu đựng."

"Anh!"

Lục Thích nhìn về phía trước: "Qua năm nay cô đã hai mươi mốt tuổi, đừng cả ngày vác cái bộ mặt ngây thơ, chăm sóc Cổn Cổn cho tốt, đừng nuôi nó hư hỏng."

Nói xong, Lục Thích cũng không quay đầu lại.

Lục Học Nhi không đuổi theo nữa, ánh mắt đỏ ửng, qua một lúc, quát xung quanh: "Nhìn cái gì mà nhìn, không muốn làm việc nữa à!"

Nhóm nhân viên im bặt, vội vàng cúi đầu làm việc.

Chương Hân Di ăn cơm trưa xong với đồng nghiệp, đang trò chuyện về mấy ngàynghỉ đông, vừa vào đến trong tòa nhà, thấy Lục Thích ôm thùng, nghênhngang đi, cô ta sửng sốt, suy nghĩ một lúc, đi qua gọi: "Lục Thích!"

Lục Thích nhìn thấy cô ta, nhíu mày, "Cô nhặt được di động của tôi?"

Chương Hân Di: "Hôm đó tôi nhặt được, vốn muốn đuổi theo anh trả lại, nhưngkhông kịp... Tôi để ở nhà, lần sau đến SR đưa cho anh nhé?"

"Không cần, cô ném đi."

Lục Thích nói xong bước đi, Chương Hân Di vẫn nhìn theo bóng dáng của anh,di động đột nhiên vang lên, lấy ra nhìn, là A Giới hẹn cô ta ăn tối.Chương Hân Di cụp mắt suy nghĩ, lại nhìn theo hướng Lục Thích rời đi,sau một lúc lâu mới nhắn lại: OK.

Chung Bình bận rộn ở trung tâm cả ngày, sắp đến năm mới, công việc trong tayphải hoàn thành, khi bầu trời tối đen cô mới rời đi, lúc đi đến bãi đỗxe, trong lúc vô ý liếc thấy một chiếc xe ở phía xa, cô nhíu mày.

Không nhìn thấy gì hết, cô lên xe đi.

Ở trong chiếc xe phía xa, Cao Nam nắm chặt tay, dừng xe tại chỗ, đangmuốn nhai kẹo cao su, bên cạnh đột nhiên truyền đến tiếng còi xe, quayđầu nhìn...

Chung Bình ngồi trong xe, nhìn anh ta qua cửa kính, nói: "Trung tâm đã tantầm rồi, nếu anh cần xét nghiệm, hoan nghênh đến vào tám giờ sáng, nếulà chuyện khác, hi vọng lần sau tôi sẽ không thấy anh ở trong này."

"Chung Bình..." Cao Nam mở miệng, "Em có bằng lòng ở bên anh không?"

Chung Bình mỉm cười, "Anh đang hỏi tôi có bằng lòng ở bên một tên cặn bãkhông à?" Mắt cô nhìn về phía trước, khởi động xe đi thẳng.

Tiếng xe gầm rú đi qua, Cao Nam ngồi một lúc, bóc kẹo cao su ra đưa vào miệng.

Trước Giao thừa một ngày, trung tâm giám định mới chính thức nghỉ, chú vàthím cũng đã đến, Chung Bình nhường chỗ ở cho bọn họ, tối giao thừa hainhà cùng ăn cơm.

Trên bàn cơm, thím hỏi tình hình học tập của em họ, quan tâm hỏi Chung Bình: "Sang năm Bình Bình đã hai sáu rồi, còn chưa tìm bạn trai sao? Trongđơn vị không có đối tượng thích hợp à?"

Bà Chung liếc Chung Bình, Chung Bình cười nói: "Cháu có bạn trai rồi."

"Có rồi?" Thím vui mừng, "Sao trước đó không nghe cháu nói, điều kiện bạntrai cháu thế nào, sao Tết không đưa đến nhà? Đã gặp mặt phụ huynhchưa?"

"Còn chưa ạ."

Phía nam không có thói quen đón giao thừa, cơm nước xong, người trong nhàmuốn làm gì thì làm. Vừa thu dọn xong bàn ăn, em họ đi luôn với chúthím, Chung Bình đưa bọn họ ra ngoài, lúc quay lại nói một tiếng với cha mẹ: "Con đi ra ngoài một chút."

"Đứng lại." Mẹ gọi cô lại, "Đi đâu? Tìm Lục Thích?"

"... Vâng."

"Con còn chưa chia tay với Lục Thích?"

Chung Bình nhíu mày: "Mẹ!"

Bà Chung hất tay áo, ra lệnh cho cô im lặng, "Mẹ tự nhận mình là một người mẹ dân chủ tôn trọng con cái, mẹ chưa bao giờ can thiệp vào nguyện vọng của con, có rất nhiều chuyện mẹ giả vờ như không biết, trước kia mẹ vẫn coi con là đứa trẻ, trưởng thành tâm tư sẽ thay đổi, mấy đứa trẻ cáccon ở trong mắt cha mẹ giống như học sinh trong mắt giáo viên trên bụcgiảng, tự cho là lén lút làm giáo viên sẽ không biết, thực ra đều bịthấy hết rõ ràng."

"Phần tâm tư này của con mẹ cũng biết hết, nhưng chưa bao giờ vạch trần ra,nhiều ngày như vậy mẹ không hề hỏi con mỗi tối làm gì, ở bên ai, muốncho con có thêm đủ thời gian để cho con hiểu rõ, tự mình xử lý mối quanhệ này."

Chung Bình: "Mẹ, con đã giải thích với mẹ, chuyện kia..."

Bà Chung ngắt lời cô: "Con tin cậu ta, nhưng mẹ không tin, ba tuổi xem lão (*),gần mực thì đen, những lời này đều chính xác trên người cậu ta,theo như con nói bạn cậu ta không phải là người tốt, cậu ta chơi với bạn hơn mười năm, vậy thì cậu ta trong sạch được bao nhiêu chứ? Trước đótrên TV..." Mẹ cô chỉ vào TV, "Còn có tin tức về cậu ta, mẹ không quantâm đến thân thế của cậu ta, những thứ này không quan trọng, chủ yếulà... Nhân phẩm của cậu ta, cậu ta từng ngồi tù đấy, mới có mười mấytuổi đã ngồi tù, đừng nói mẹ cứng nhắc bảo thủ, mẹ nói những lời này...bên trong vốn là người xấu, kiểu gì cũng sẽ hư hỏng, giống như kẻ nghiện sớm muộn gì cũng hút chích trở lại."

(*) Đặc điểm tâm lý, khuynh hướng cá tính từ khi đứa trẻ ba tuổi có thể nhìnthấy thời kì tâm lý và cá tính khi nó ở trong độ tuổi thanh thiếuniên(baidu)

"Tin tức về cậu ta phát trên TV cả nước đều biết, trước kia cậu ta là phúnhị đại không cần lo lắng công việc và tương lai, hiện tại cậu ta là gìchứ? Người mang tiền án, có công ty nào sẽ thuê cậu ta? Cậu ta có quákhứ như vậy, đi đâu cũng sẽ bị người ta chỉ trỏ, có công ty nào dám thuê đây? Bình Bình, mẹ chưa từng can thiệp vào chuyện của con, chỉ có lầnnày, con hãy nghe mẹ khuyên, con ở bên cậu ta, tương lai nhất định sẽrất vất vả!"

Chung Bình nghe xong, sau một lúc lâu mới mở miệng: "Tương lai không cóchuyện ngồi mát ăn bát vàng, tương lai của mọi người đều phải cố gắng,chỉ là anh ấy phải cố gắng nhiều hơn một chút so với những người khác mà thôi, con sẽ ở bên anh ấy... Mẹ à, năm đó mẹ ở bên cha cũng không dễdàng gì, hai người vì kiếm tiền nuôi gia đình, phải chạy tới thành phốNam Giang xa xôi ngàn dặm dốc sức làm việc, bỏ con một mình mười lămnăm, ngày lễ Tết mới gặp mặt được cha mẹ. Hiện tại hai người là khổ tậncam lai, con đã suy nghĩ kĩ rồi, con có thể đồng cam thì cũng có thểcộng khổ cùng với anh ấy. Đêm nay con không nỡ để cho Lục Thích chỉ cómột mình."

Chung Bình nói xong, cầm lấy túi đi ra ngoài, bỏ lại một câu: "Mai con về."

"Con đứng lại cho mẹ!" Mẹ cô quát.

Ông Chung giữ chặt vợ, nói: "Được rồi, còn hẹn người đi đánh bài đấy, bà xem giờ là mấy giờ rồi!"

Bà Chung chỉ vào cửa: "Vừa rồi nó trách móc trước đây chúng ta không quan tâm đến nó sao?"

Ông Chung cười: "Bà lại nghĩ linh tinh gì đấy, được rồi, con bé đã trưởngthành muốn làm gì tự nó đều nắm chắc, đi thôi, mặc áo khoác vào."

Bà Chung bực bội, lúc đi ra cửa vẫn còn không ngừng lải nhải: "Em đều làvì muốn tốt cho nó, đáng thương cho tấm lòng cha mẹ thiên hạ, sao nókhông chịu hiểu chứ, em có thể hại nó sao?"

Ông Chung gật đầu có lệ.

Lục Thích ở chỗ Chung Bình, một mình cũng không cảm thấy lạnh lẽo, khắp nơi đều là dấu vết của cô, tùy tiện chạm tay cũng có thể nhìn thấy đồ đạcthời cô còn là thiếu nữ.

Hiện tại quay lại chỗ ở của mình, căn phòng rộng lớn lạnh như băng. Hút hếtba điếu thuốc, anh rót một chén rượu, đang định uống, đột nhiên nghethấy tiếng mở cửa.

Cửa mở ra, Chung Bình đi vào, "Lục Thích!"

Lục Thích để chén rượu xuống, đi nhanh qua, "Sao lại đến đây?"

"Cơm nước xong em mới đến, anh ăn gì chưa?"

"Ăn rồi." Lục Thích ôm cô.

Chung Bình nghe thấy tiếng bụng anh sôi ùng ục, làm như không có việc gì nói: "Anh ăn gì thế? Không chịu chờ em gì cả, em còn chưa ăn no, nấu chút đồ ăn khuya nhé?"

"Muốn ăn gì để anh nấu cho."

"Muốn ăn đồ rán, trong nhà có bột mì và thịt lợn mà."

"Để anh rán thịt cho em nhé?"

"Vâng."

TV bật lên, đang chiếu Xuân vãn, dầu mỡ cuồn cuộn trong bếp, đĩa thịt ránvàng ươm, Chung Bình bốc ăn, nóng đến mức cô phải thổi lưỡi, Lục Thíchngồi trên sô pha, bóp miệng cô, xem cô có bị bỏng không.

Chung Bình lắc đầu, nói không rõ: "Không sao mà."

Lục Thích: "Bỏng rồi."

"Hả?"

Lục Thích: "Giúp em chữa trị."

Nói xong đầu lưỡi tiến vào.

Không ai quan tâm đến Xuân vãn, sô pha chấn động, đĩa thịt trên bàn lạnh ngắt.

Mùng một Tết, hai người đang nằm trên giường bị đánh thức bởi Thẩm Huy gọiđiện thoại chúc Tết, Lục Thích từ từ nhắm hai mắt lại, tức giận mắng anh ta xong, quay lại ôm Chung Bình tiếp tục ngủ.

Chung Bình tựa vào lòng anh, mơ màng hỏi: "Mấy giờ rồi anh?"

"Còn sớm."

"Em còn phải về nhà."

"Ngủ thêm lát nữa."

Qua một lúc.

"Mấy giờ rồi?"

"À... Tám giờ?"

Chung Bình chui đầu ra: "Dậy thôi."

Lục Thích nhắm mắt lại, hôn môi cô: "Em không mệt sao?"

"Mệt chứ." Chung Bình ngáp. "Để em đi nấu bữa sáng cho anh."

"Không cần, để anh tự làm."

Chung Bình đập vào người anh, rời khỏi giường, đi vào bếp nấu ăn, mang lên bàn mới gọi anh dậy, Lục Thích ngủ, bắt lấy tay cô.

Chung Bình cười: "Em phải đi đây, anh chỉ được phép ngủ thêm mười lăm phút thôi đấy, nếu không đồ ăn sẽ nguội mất."

"Ừ."

Chung Bình khẽ hôn anh, Lục Thích giữ lấy gáy cô, Chung Bình dán vào ngực anh.

Một lúc sau, cuối cùng Chung Bình rời đi, Lục Thích gối đầu lên cánh tay, mỉm cười một lúc.

Không bao lâu, cảm xúc trên mặt phai nhạt dần, anh mở ngăn kéo trên tủ đầu giường, lấy bật lửa và thuốc lá ra, châm thuốc hút.

Hút hết nửa điếu, anh mới đứng lên, trong di động truyền đến tin nhắn thông báo tiền điện nước, anh mở ra nhìn tài khoản ngân hàng trống không, lúc ngồi trên bàn ăn, tranh thủ thời gian gọi điện thoại, nói cho cô biếtmình đã tuân thủ đúng hẹn.

Bỏ di động xuống, anh lại hút thuốc, nhìn đồ ăn trên bàn một lúc, cầm lấy đũa vừa hút thuốc vừa ăn.

Hôm đó, Chung Bình ở nhà xem TV với Lục Thích, trong tay cầm một đống đồ ăn vặt, tự mình ăn, một lát sau Tiểu La và Thẩm Huy đến, Chung Bình đi ramở cửa, rót cho bọn họ hai cốc nước, TV chuyển sang chế độ âm câm, côngồi xuống bên cạnh Lục Thích.

Thời tiết Tết âm lịch không tốt, lúc này mưa nhỏ mịt mù, một giờ chiều sắc trời đã âm u.

Trên bàn là hai phần tài liệu, Lục Thích chống đầu gối, chậm rãi lật xem, "Nói đi."

Thẩm Huy nhìn Tiểu La mở miệng: "Mẹ cậu... Năm đó bà Lục kết hôn với ông Lục không bao lâu thì có thai, không biết là vì lí do gì hai người họ lyhôn, bà Lục mang theo con rời đi."

"Vốn mọi chuyện đều tốt, lúc đầu hai bên vẫn còn giữ liên lạc, sau đó độtnhiên vào tháng nào đó, không liên lạc nữa... lúc đó ông nội cậu... Ôngnội Lục tìm rất lâu nhưng không thấy."

"Tôi bắt đầu điều tra từ thời gian đó, lại kết hợp với tài liệu do cô TiểuLa cung cấp, cơ bản có thể xác định được mấy chuyện. Ông Lục và bà Lụcquả thật có con trai, người con này sau khi bà Lục mang đi không bao lâu đã sinh bệnh mất, khi đó bà Lục có lẽ bị kích thích lớn. Đúng lúc đó,có một đứa bé hai tuổi bị bọn buôn người mang tới địa phương, bà Lục coi bé trở thành con mình, chi tiền ra mua, xác nhận hộ khẩu cũng không cần làm, con bà vừa chết, đúng lúc có đứa bé này thay thế, sau đó chuyểnnhà, giấu diếm mọi người xung quanh."

"... Đứa bé đó chính là cậu, Lục Thích, lúc ấy cậu hai tuổi."

Lục Thích bật cười, cầm tài liệu sột soạt lật qua, qua một lát, hỏi: "Cònđiều tra được gì nữa, tra ra bọn buôn người chưa? Sao tôi lại bị bắtđi?"

Thẩm Huy nhìn về phía Tiểu La, cô ấy lên tiếng: "Chuyện này dựa vào điều tra năm xưa, cha mẹ ruột của anh nhớ lại hôm đó bọn họ mang anh đến côngviên chơi, nơi đó có bức tượng khủng long, anh muốn trèo lên chụp ảnh,cha anh thả anh lên, lúc đó mẹ anh lại đi WC, cha anh tìm du khách nhờchụp ảnh hộ, vừa quay đầu, nói mấy câu đã không thấy bóng dáng anh đâu."

"Lúc đó du khách kia chỉ quan tâm xem máy ảnh sử dụng thế nào nên hoàn toànkhông để ý, cho nên năm đó cảnh sát điều tra rất lâu vẫn không tra đượcmanh mối hữu dụng. Cho đến tận năm 2006, cảnh sát bất ngờ bắt được têndu khách năm đó, mới biết được đó là bẫy, gã và tên đồng lõa giả vờ chủđộng giúp người chụp ảnh, dựa vào đó kéo dài thời gian, nhân lúc khôngcó người để ý ôm đứa bé đi."

"Từ lời khai của gã, cảnh sát mới biết được năm đó anh bị bán tới tỉnh này, cho nên cha mẹ ruột của anh lại tìm đến tổ chức của chúng tôi, hi vọngcó thể nhận được sự giúp đỡ."

Lục Thích xem hết một phần tài liệu, hỏi: "Hiện tại bọn họ đang ở đâu?"

Chung Bình cầm tay anh, Lục Thích nhìn về phía cô, "Sao vậy?"

Chung Bình lắc đầu.

Tiểu La nhìn hai người, yên lặng thở dài, "Bọn họ... không lâu sau đó xảy ra chuyện. Mười năm trước, tỉnh S xảy ra động đất, cha anh không chạy được đã qua đời."

Chung Bình chấn động, siết chặt tay Lục Thích, Lục Thích mấp máy môi, thấp giọng hỏi: "Mẹ ruột tôi thì sao?"

Tiểu La: "Bà bị thương nặng do tâm chấn, hai chân cắt bỏ... chống đỡ đượchơn một năm, năm 2009 qua đời. Từ năm 1991 anh mất tích, bọn họ khôngngừng tìm kiếm anh, tiêu hết tất cả tài sản, cho dù vào thời khắc cuốicùng trong đời, cũng không từ bỏ, đây cũng là tiếc nuối lớn nhất đờihọ."

Lục Thích hít thở sâu, dựa vào sô pha, ngửa đầu nhìn trần nhà.

Đôi tay nhỏ bé nắm chặt tay anh, anh bỗng nhiên nhớ tới chú Võ tìm kiếm con trai kia.

Anh chưa từng gặp mấy người tìm kiếm người thân, không biết bộ dạng họ nhưthế nào, anh chỉ gặp mỗi chú Võ kia, hơn năm mươi tuổi, khuôn mặt tangthương, ăn mặc rách nát, ngay cả chút tiền ăn cơm cũng không trả nổi,nhưng vẫn chắt bóp từng đồng để tìm kiếm con, mỗi lần xét nghiệm ADN mất đến một hai nghìn, nhưng chú ấy chưa từng chớp mắt.

Từ công trường xây dựng đi ra, cả người chú ấy toàn là bùn, ngón tay đensì, cười nói nhắc đến chuyện in tờ rơi trong cửa hàng, hôm sau chú ấy bị lửa thiêu đốt biến dạng, tờ rơi tìm người cũng trở thành tro bụi.

Chú ấy chết vì hỏa hoạn, ngay cả chính chú ấy cũng không dự đoán được, vấtvả cả đời, một phần hi vọng cuối cùng của chú ấy trong một trận lửa biến thành tiếc nuối vĩnh cửu.

Ánh mắt Lục Thích cay cay, hít thở sâu, ngồi thẳng người, lau mặt, nói:"Còn chuyện gì nữa không? Nếu không mời hai người ăn cơm..." Dừng lạinhìn về phía TV.

Tầm mắt mọi người nhìn theo.

Trong TV không tiếng động có hình ảnh bản đồ, bên dưới chạy dòng chữ phụ đề. "Nước N xảy ra động đất 7.8 độ..."

Chung Bình bật tiếng lên.

Hai tiếng sau, Chung Bình nhận được thông báo nhiệm vụ, ngày mai hai mươingười đến nước N tham gia cứu viện quốc tế, tên Chung Bình có trong danh sách.

Hai tiếng trước, tổng bộ SR liên lạc với đại sứ quán nước N đặt trụ sở tạiTrung Quốc, chính phủ nước N đồng ý tiếp nhận sự cứu viện của SR, cácphân đội SR trong cả nước nhận được mệnh lệnh, bên đội trưởng Hà phái ra ba người có kinh nghiệm và năng lực xuất sắc nhất, Bình An, Từ Điển vàChung Bình.

Chung Bình để di động sang bên cạnh, vào bếp nấu cơm cho Lục Thích, anh đitheo vào, nói: "Sao không nói tiếng nào, không cần đến SR sao?"

Chung Bình nhìn về phía anh.

"Đi đi, cái gì tinh thần tập thể, tinh thần cứu viện, vào thời khác mấuchốt cần phải thể hiện ra." Lục Thích xoa đầu cô, "Để anh nấu cơm cho."

Chung Bình suy nghĩ, nói: "Em muốn ở bên anh."

Lục Thích: "Không cần đâu, ở bên anh làm gì, em đi làm chuyện của mình đi."

Chung Bình im lặng.

Lục Thích ôm cô: "Thực sự không cần ở bên anh đâu, anh bao nhiêu tuổi rồi chứ, chẳng lẽ còn không thể tự chăm sóc mình sao?"

Chạng vạng, Chung Bình đi một chuyến đến SR, sau khi trở về, Lục Thích hỏi cô tình hình, cô nói hết mọi chuyện, Lục Thích giúp cô chuẩn bị hành lý.

Lần này ra nước ngoài phải mang theo rất nhiều thứ, đồ dùng trang bị cánhân, dụng cụ tìm kiếm sinh mệnh bên SR, công cụ phá vỡ... còn có mộtđống thuốc men.

Lục Thích: "Mang theo nhiều thuốc một chút, những nơi thế này rất dễ xảy ra dịch bệnh.

"Em mang theo rồi."

Lục Thích nhíu mày, đột nhiên đứng lên, "Có phải rất nguy hiểm không?"

Chung Bình sửng sốt, mỉm cười: "Tình hình nguy hiểm nhất đã qua rồi, bọn emđi cứu viện chỉ cần chú ý vệ sinh, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu."

Thu dọn đồ đạc chất đầy ba lô, cuối cùng Chung bình mở ngăn kéo ra, lạinhét hai gói khăn giấy vào, nhìn thấy chuồn chuồn tre nằm trong đó.

Cô cầm lên quan sát một lúc, suy nghĩ, bỏ vào trong ba lô.

Lục Thích cười cô: "Mang đi chơi à?"

Chung Bình: "Em coi như nó là anh, được chưa?"

Lục Thích: "..."

Lục Thích bế cô lên, cằm đặt lên đỉnh đầu cô, ba chữ "Em đừng đi" quanh quẩn bên miệng, cuối cùng vẫn nuốt trở vào.

Trong lúc đó bên kia đã phái máy bay quân dụng chở nhân viên y tế và vật tưcứu nạn đến nước N. Hôm sau đội cứu viện SR tập hợp ở sân bay, nhiếp ảnh gia chụp cho họ một kiểu, Chung Bình vẫy tay với Lục Thích, anh đứng ởxa đáp lại cô: "Phải cẩn thận!"

"Vâng!"

Buổi trưa cất cánh, khi trời tối đen, máy bay đến sân bay thủ đô nước N, aingờ vì dư chấn, sân bay quá tải, máy bay không thể đáp xuống được, ướcchừng đợi khoảng sáu tiếng cùng với máy bay của các nước khác, bọn họmới thành công hạ cánh.

Rời khỏi sân bay, tình hình thủ đô sau động đất khiến mọi người không có lòng dạ nào để trò chuyện.

Nhà cửa đổ sụp, đường bị chặn, không biết thứ gì bị vùi lấp dưới lớp đất đá, cả thành phố trở thành đống đổ nát.

Nhóm đội viên SR chỉ nghỉ ngơi một lúc, lập tức gia nhập đội cứu viện tiếnvào một số thôn làng, dùng máy tìm kiếm sinh mệnh để dò tìm dấu hiệungười còn sống, kết thúc một ngày đào ra được mấy chục thi thể bị cháyxém.

Chung Bình tiêu độc xong, ngồi bên ngoài lều, ngẩn người một lúc, nhắn tinbáo bình an cho Lục Thích, Từ Điển ở bên đầu kia gọi cô: "Ăn cơm!"

"... Vâng!" Chung Bình hoàn hồn.

Đội ngũ bận rộn khoảng chừng hai ngày, thời gian 72 giờ quý giá đã sớm trôi qua, số người tử vong do động đất đã lên tới 5000, tất cả cứu viện đềugiành giật từng giây.

Chung Bình và Từ Điển bận rộn trong thôn xong, cầm một đống thiết bị tiêuđộc, hai người tính toán lộ trình, quyết định hiện tại nên rời đi.

Bầu trời đã sớm tối đen, đường không dễ đi, hai người tranh thủ thời gian, vô cùng cẩn thận.

Từ Điển hỏi cô: "Đúng rồi, trước đó tôi có xem tin tức, lúc đó nhìn thấy Lục Thích mà ngại hỏi, cậu ta... thế nào rồi?"

Chung Bình: "Anh ấy vẫn ổn."

"Trong tin tức đều là sự thật sao?"

"Vâng..."

"Thật đúng là không nghĩ tới... Trước đó tôi nghe Mại Mại nói hai người đãbàn đến chuyện gặp gia đình, hiện tại có thuận lợi không?"

Chung Bình cười: "Anh và Mại Mại có thuận lợi không?"

"... Cô hỏi làm gì?"

"Anh rất ít khi buôn chuyện, có phải có gì muốn nói hay hỏi tôi không?"

Từ Điển hơi do dự, mở miệng: "Chuyện đó... từ lúc Tết đến giờ, Mại Mại chưa từng tới tìm tôi."

"..." Chung Bình nói, "Có phải đàn ông các anh..."

Cô chưa nói hết, đột nhiên mặt đất rung lên, đứng không vững, đất đá phía sau rơi xuống, cây cối đổ sụp, sắc trời lập tức âm u.

Chung Bình hét lên: "Cẩn thận..."

Buổi tối, Lục Thích không ăn cơm.

Gạt tàn thuốc đã tích một đống đầu lọc thuốc, trên bàn để một chai rượu,anh nhấc lên, rót đầy cốc, nhấp một ngụm, nhắn tin cho Chung Bình: "Ăncơm chưa? Hôm nay có mệt không?"

Không đợi được tin nhắn trả lời, anh lại tiếp tục uống rượu, trong TV truyềntin tức nước N động đất. số người chết không ngừng tăng lên, các tổ chức cứu viện phi chính phủ khắp nơi đều chạy đến đó.

Di động có âm báo, Lục Thích cười, cầm lên nhìn thấy là từ nhóm SR, anh nhíu mày.

Ấn vào, là thông báo mới nhất, Tiểu Chung, Từ Điển mất tích trong dư chấnvào lúc bốn giờ chiều ngày 11 tháng 2 giờ Bắc Kinh, tình hình trước mắtcòn chưa xác định.

Lục Thích sửng sốt, chén rượu trên tay nghiêng đi, chất rượu màu đỏ như máu lan tràn, thấm vào sô pha.

Lục Thích cầm lấy áo khoác, chìa khóa xe, vội vàng chạy đến SR, trong vănphòng có mười mấy người, anh nghe thấy tiếng Mại Mại hét ầm lên từ ngoài cửa: "Rốt cuộc Từ Điển thế nào rồi, không thể nào có chuyện không có tí tin tức nào, mọi người mau chóng liên lạc với đội trưởng Hà đi!"

Dì Mã khuyên nhủ: "Cháu đừng sốt ruột, hiện tại đang liên lạc đây..."Không biết đối phương nói gì, qua một lúc, bà lại hét lên, "Đủ rồi, MạiMại, cháu gia nhập SR bao lâu rồi, cháu nhìn xem bộ dáng lúc này củamình đi! Tất cả mọi người đều đang sốt ruột chuyện cứu người, không cóai hi vọng Tiểu Chung và Từ Điển gặp chuyện không may hết, cháu cho làmọi người không muốn tìm bọn họ sao? Cháu ầm ĩ cái gì chứ, có gan thìbay qua đó tìm người cho dì!..." Dừng một chút, "Tiểu Lục, sao cháu cũng đến đây... Im lặng hết cho dì, ngậm miệng!"

Lục Thích bình tĩnh hỏi: "Tình hình hiện tại thế nào rồi ạ?"

Dì Mã thở dài, giải thích với anh một lần, cuối cùng nói: "Đừng gấp, chúng ta đều sốt ruột, càng nôn nóng càng rối loạn, vào thời khắc quan trọngnày mọi người đều phải giữ bình tĩnh và lạc quan, có hiểu không?"

Đội trưởng Hồ vội vàng đi xuống dưới, nói chuyện qua điện thoại, vẻ mặtcăng thẳng, dì Mã nói: "Hôm qua Lão Hồ vừa đến đây, hiện tại anh ta đang điều hành nơi này, có tin tức chúng ta sẽ lập tức biết ngay."

Đội trưởng Hồ nói chuyện xong với đầu bên kia điện thoại, quét văn phòngmột vòng, cuối cùng tầm mắt dừng trên mặt Mại Mại và Lục Thích một lát,nói: "Tôi hi vọng tiếp theo mọi người nghe được tin tức gì cũng đều cóthể giữ được sự bình tĩnh, nếu không thì đi ra ngoài cho tôi."

Mại Mại: "Vâng, chú nói đi."

Đội trưởng Hồ: "Đúng là do ảnh hưởng của dư chấn, con đường vào mấy thônxóm kia đã bị chặn hết, hiện tại không thể đi vào bằng đường bộ, thôngtin gián đoạn, hơn nữa Chung Bình và Từ Điển trước đó đã rời khỏi độingũ, địa điểm mất tích cụ thể hiện tại chưa xác định được."

Mọi người im lặng.

Axit trong dạ dày Lục Thích cuộn trào, chạy vào WC nôn, trước đó bụng anh trống không, lúc này nôn ra cũng toàn là rượu.

Anh nhớ rõ lần trước anh cũng từng nôn, nhưng lần đó không nôn ra gì hết,anh nhanh chóng nhận được tin tức báo bình an của Chung Bình.

Lúc này là động đất 7.8 độ, trước đó anh còn đang xem tin tức về dư chấn,số người tử vong lại tăng lên, thủ đô đã hoàn toàn đổ nát.

Lục Thích chống tay vào bồn cầu, dạ dày sôi ùng ục, cuối cùng cũng khôngnôn ra thêm được gì nữa, anh dựa vào tường, ngửa đầu nhìn ngọn đèn chóimắt phía trên.

Anh tháo khăn quàng cổ do Chung Bình đan xuống, chiếc khăn anh đan cho cômới được một nửa, gần đây cũng chả đan thêm được tí nào.

Mỗi ngày cô thức dậy đều mệt mỏi, lúc chui vào trong lòng anh giống như cô mèo nhỏ. Hiện tại mỗi ngày cô đều nấu cơm cho anh.

Sức ăn của cô lớn, không ăn no là đói.

Ngày đó anh vốn muốn nói "Em đừng đi", tại sao lại không nói ra chứ?

Lục Thích đặt tay lên vị trí tim đập, khó chịu kêu: "Đau quá..." Cả người đều co quắp lại, ngã nhào xuống đất.

Dì Mã ở bên ngoài phát hiện ra đầu tiên, hô lên: "Mọi người mau tới đây, Tiểu Lục, cậu thế nào rồi?"

Nhân viên cứu viện SR mất tích, thông tin đã được truyền khắp trong tin tứcbuổi tối, hai tấm ảnh xuất hiện trên TV, Hoắc Chí Cương vừa cầm đũa lên, liếc qua, đẩy ghế ra, đeo chân giả vào, vừa gọi điện thoại, vừa rangoài lấy xe điện.

Xe điện vừa khởi động, anh ta lại đi xuống, ra đường bắt một chiếc taxi.

Nửa tiếng sau đến SR, Hoắc Chí Cương đi vào nơi quen thuộc, tìm được đội trưởng hồ: "Lão Hồ!"

Đội trưởng Hồ xoay lưng về phía anh ta, đang đối mặt với chiếc ghế, nghethấy tiếng quay đầu lại, lộ ra khuôn mặt của Lục Thích, "Đến rồi? Từ từrồi nói, cậu ngồi đi."

<!--==========DESKTOP CONTENT MIDLE 2===--> <!--Ambient video inpage desktop-->

Hoắc Chí Cương nhíu mày nhìn Lục Thích người không ra người quỷ không ra quỷ, hỏi: "Cậu ta làm sao vậy?"

Lục Thích liếc anh ta.

Đội trưởng Hồ: "Say rượu ngất xỉu, vừa bấm nhân trung mới tỉnh lại."

Hoắc Chí Cương càng nhíu mày.

Lục Thích cũng không giải thích, không để ý tới Hoắc Chí Cương, anh hỏi: "Bây giờ vẫn còn chưa có tin tức sao?"

Đội trưởng Hồ: "Tôi đã nói rồi nếu có tin tức chắc chắn sẽ thông báo chocậu đầu tiên, aiz..." Ông chống tay vào thắt lưng, mệt đến mức rã rời."Tôi cũng lo lắng không hề ít hơn so với cậu đâu."

Hoắc Chí Cương định mở miệng, bên ngoài đột nhiên có một đội viên cũ tiếnvào, vui vẻ gọi: "Đội trưởng Hoắc, sao anh lại đến đây?"

Đội trưởng Hồ: "Đúng rồi, cậu cũng là nguyên lão, vẫn còn nhận ra Lão Hoắc, Lão Hoắc, cậu còn nhớ cậu ta không?"

Hoắc Chí Cương: "Nhớ chứ, sao lại không nhớ?"

Anh ta trò chuyện với đối phương mấy câu, không có tâm trạng nhiều lời, nói với đội trưởng Hồ: "Đã thông báo cho cha mẹ Chung Bình chưa?"

Đội trưởng Hồ sửng sốt, Lục Thích lập tức nhìn về phía Hoắc Chí Cương.

Đội trưởng Hồ do dự: "Tiểu Chung vẫn luôn gạt gia đình chuyện về SR, chỉ sợ người nhà cô bé lo lắng, hiện tại..."

"Hiện tại không thể giấu được nữa, tin tức đã lan truyền rộng rồi." Hoắc ChíCương nói, "Hiện tại tình hình của Chung Bình còn chưa rõ ràng, chúng ta phải chăm sóc cho người nhà cô bé, không thể để cho người nhà cô bé xảy ra chuyện gì."

Đội trưởng Hồ suy nghĩ, gật đầu, chọn lọc từ ngữ, gọi điện thoại cho người nhà Chung Bình.

Không bao lâu sau cha mẹ Chung Bình còn cả em họ đều chạy đến.

Ba mẹ Chung Bình quan sát người trong phòng, khuôn mặt biến sắc, mờ mịthỏi: "Đây là đội cứu viện Thái Dương sao? Sao lại thế này, trong điệnthoại tôi nghe không hiểu..." Bà Chung nhìn thấy Hoắc Chí Cương, giữ lấy anh ta, "Tiểu Hoắc, sao cậu lại ở đây? Cậu nói cho tôi biết, rốt cuộcsao lại thế này, không phải tôi nghe nhầm đấy chứ, cái gì mà đội cứuviện... cái gì mà động đất... cái gì mà Bình Bình, Bình Bình có liênquan gì đến đội cứu viện chứ?"

Hoắc Chí Cương trấn an: "Anh, chị, hai người bình tĩnh đã, hãy nghe em nói."

"Chung Bình đã gia nhập SR nhiều năm rồi, sợ hai người lo lắng cho nên vẫnluôn gạt hai người. Lần này nước N xảy ra động đất, Chung Bình tham dựcứu viện. Bốn giờ chiều hôm nay ở bên đó xảy ra dư chấn, tình hình củaChung Bình và một đội viên khác bên này chưa xác định được."

"A..." Bà Chung gào lên, "A... a... Bình Bình... a..." Người đột nhiên khôngthể chống đỡ được nữa sắp ngã xuống, Hoắc Chí Cương động tác chậm, cònchưa kịp tiến lên, đột nhiên có người vượt lên lao ra đỡ lấy bà.

"Dì à..."

Bà Chung nắm chặt tay Lục Thích, khàn giọng: "A... a... a..."

Ông Chung choáng váng, được người bên cạnh đỡ lấy, "Bình Bình... Bình Bình..."

Bà Chung không khóc, nhưng không ngừng kêu "A...", thở hổn hển, dì Mã nhanh chóng tìm bác sĩ trong đám đội viên đến hỗ trợ.

Bà Chung vẫn nắm chặt tay Lục Thích, nắm đến mức tay anh đỏ ửng, ngón cái gần như thay đổi hình dạng.

Hoắc Chí Cương nhìn thoáng qua, bảo người gỡ Lục Thích ra.

Em họ tay chân luống cuống, mặt đầy nước mắt, cô bé ngồi trên xe lăn không tiện di chuyển, đành phải lo lắng nhìn hai bác ngã xuống đất, cuối cùng không nhịn được nữa che miệng lại, kìm nén từng tiếng khóc.

Hỗn loạn một lúc lâu, cuối cùng đã yên tĩnh trở lại, cha mẹ Chung Bình mấthồn mất vía, mệt lử ngồi xuống ghế, em họ ở bên cạnh nắm chặt tay bọnhọ.

Lục Thích nhịn đến tận giờ, vô cùng muốn bùng nổ, anh cố gắng kiềm chế bảnthân, hai tay che mặt, tiếng ú ớ trong lòng bàn tay, người bên ngoàikhông nghe rõ, Hoắc Chí Cương vừa đi đến bên cạnh Lục Thích, đúng lúcnghe thấy hai chữ "Chung Bình".

Anh ta nhìn về phía Lục Thích đang che miệng ú ớ, chậm rãi mở miệng: "Lục Thích."

Lục Thích dừng lại, bỏ tay ra, ngước mắt nhìn anh ta.

Khóe mắt anh đỏ ửng.

Hoắc Chí Cương: "Tôi còn chưa chính thức giới thiệu, tôi là Hoắc Chí Cương,là bạn bè của cha mẹ Chung Bình, cũng là quan hệ bạn bè với Chung Bình."

Lục Thích không nói gì.

Hoắc Chí Cương kéo ghế ngồi xuống, nói: "Có lẽ Chung Bình chưa từng nhắc đến tôi với cậu, hơn mười năm trước tôi là không quân, từng tham gia cứuviện động đất ở tỉnh S."

Lục Thích nhìn anh ta.

"Sau khi nơi kia xảy ra tâm chấn, đồng bào gặp nạn hơn sáu mươi chín nghìnngười, số người bị thương là ba mươi bảy nghìn." Anh ta quay đầu, nhìnvề phía em họ Chung Bình, Lục Thích nhìn theo tầm mắt của anh ta.

"Cô bé là một trong ba mươi bảy nghìn người may mắn sống sót, nhưng lại mất đi đôi chân không thể đi lại được. Trong vùng tâm chấn đó tôi cứu đượcChung Bình."

Lục Thích nhìn chằm chằm anh ta.

Hoắc Chí Cương: "Sau khi động đất bởi vì nguyên nhân gia đình, tôi rời khỏiquân đội... Nghe nói cậu đã gia nhập SR được gần năm nay, cậu có biếtngười sáng lập SR là ai không?"

Hôm Lục Thích điền đơn tình nguyện viên, từng nghe đội trưởng Hà nhắc tới, anh nói: "Một quân nhân xuất ngũ."

Hoắc Chí Cương gật đầu: "Đúng vậy, khi đó tôi vừa mới xuất ngũ... SR là do một tay tôi thành lập."

Lục Thích hoàn toàn không nghĩ tới.

"Lúc mới thành lập, số đội viên chỉ có hơn hai mươi người, trong lòng tôiđều là lý tưởng vĩ đại, tinh thần cứu trợ, chủ nghĩa nhân đạo, muốn vìnước vì dân, sau đó không bao lâu trong một lần cứu viện, tôi gặp tainạn... Nói vậy trước khi mọi người gia nhập đội, đội trưởng Hà chắc đãkhông ngừng nhấn mạnh với mọi người về vấn đề an toàn rồi, nhân viên cứu viện phải bảo vệ an toàn hàng đầu cho bản thân."

Hoắc Chí Cương cười, đột nhiên anh ta cúi đầu, từ từ kéo ống quần lên, "Có vết xe đổ, anh ấy chỉ muốn tốt cho mọi người thôi."

Ống quần được kéo lên, lộ ra chiếc chân giả bên phải của anh ta.

Lục Thích giật mình.

Hoắc Chí Cương: "Chiếc chân giả kia tôi mang gần tám năm rồi, thời giantrước xảy ra tai nạn xe, tôi thuận tiện thay chân giả mới. Tính ra từlúc tôi gặp chuyện đến giờ đã là chín năm rồi..." Anh ta thở dài.

"Chín năm, năm đầu tiên tôi cảm thấy bản thân người không ra người quỷ khôngra quỷ, sau khi tôi gặp chuyện không may vợ tôi lập tức bỏ tôi, mangtheo toàn bộ tài sản, năm thứ hai tôi mang chân giả, chậm rãi cố gắngđứng lên, sau đó tìm công việc, tích góp đủ tiền, mở một cửa hàng kimkhí cho đến bây giờ."

"Mấy hôm trước tôi xem tin tức thấy chuyện của cậu, tôi không biết hiện tạingười cậu đầy mùi rượu có phải do liên quan đến chuyện kia hay không."Anh ta quan sát Lục Thích, "Bộ dáng hiện tại của cậu... nhếch nhác, sasút, râu ria xồm xoàm, không chỉ có mùi rượu mà còn cả mùi hôi, lúc ởbên Chung Bình cậu cũng thế này sao?"

"Cậu mới ba mươi tuổi, vẫn còn trẻ, xem như đã trải qua sóng to gió lớn, sau này cậu có gặp phải khó khăn nào nữa thì cũng không đáng nhắc tới, cóthể dễ dàng vượt qua, có lẽ trong tương lai thành tựu của cậu không sođược với quá khứ. Cậu nhìn cô bé kìa..." Hoắc Chí Cương chỉ về phía emhọ.

Em họ ngồi trên xe lăn, đang lau mặt cho mẹ Chung Bình, còn gọi điệnthoại, hình như là đang kể chuyện cho cha mẹ, cô bé đã bình tĩnh sauphút bối rối ban đầu, hiện tại đang chăm sóc hai bác.

Hoắc Chí Cương: "Em của Chung Bình rất giỏi, năm xảy ra động đất, cô bé mớicó sáu tuổi, hiện tại đã mười bảy." Anh ta đứng lên, vỗ vai Lục Thích,"Hiện tại cậu còn xốc nổi, hãy để cho bản thân chín chắn hơn mới có thểlàm tốt chuyện sau này được, lúc trước tôi đặt tên cho đội cứu viện là"Thái Dương" là bởi vì hi vọng. Mỗi ngày mặt trời mọc đều là bắt đầu cho một ngày mới, đều mang lại hi vọng."

Lục Thích vẫn im lặng, bờ vai dường như còn có thể cảm nhận được sức nặng,đợi người đã đi được một khoảng cách, anh đột nhiên hỏi: "Năm 08 xảy rađộng đất, Chung Bình có bị thương không? Bởi vì chuyện này mà cô ấy mớigia nhập SR sao?"

"Đợi khi tìm được cô bé, cậu tự hỏi đi." Hoắc Chí Cương nói.

Cứu viện vẫn còn đang tiếp tục, số người chết ngày càng tăng lên, trongbệnh viện trung tâm không còn nơi để thi thể, số lượng trực thăng trongnước N không đủ, trực thăng của quân đội địa phương chỉ có hai mươi cái, trong khi rất nhiều thôn xóm đường sá bị ngăn trở, giao thông không thể lưu hành, cứu viện bị trì trệ.

Trong tin tức, người phát ngôn nước N nói: "Chúng tôi cần thêm cứu viện, đặcbiệt là trực thăng tham gia cứu viện cho các thôn xóm."

Đội cứu viện không trung SR trở thành lực lượng cứu viện không trung phi chính phủ tham gia cứu viện động đất.

Lục Thích xốc lại tinh thần, tắm rửa cạo râu, cả người sạch sẽ ra ngoài.

Chiều hôm sau, tất cả đã chuẩn bị đầy đủ, đội viên cứu viện thống nhất tậphợp, xuất phát đến nước N, đến chiều đội ngũ bay đến sân bay thủ đô nước N.

Trong quầy đăng kí ở sân bay toàn là công ty hàng không Trung Quốc, mấy ngàynay các công ty hàng không dân dụng lớn trong nước sắp xếp đưa gần hainghìn du khách Trung Quốc về nước, Lục Thích chính mắt nhìn thấy "Máybay ưu tiên cho người Trung Quốc".

Đội cứu viện không trung SR gồm hai mươi người, một tổ tham gia lực lượngcứu viện không trung địa phương, tổ còn lại được sắp xếp tạm thời tìmkiếm Từ Điển và Chung Bình mất tích.

Lục Thích mặc đồng phục phi hành, đi lên khoang điều khiển, xuất phát đếnphạm vi khu vực mất tích, cứu viện lập tức được triển khai.

Trong nước không ngừng quan tâm đến tình hình cứu viện động đất ở nước N, dưchấn liên tiếp, máy bay quân dụng mỗi ngày bay tới bay lui, rất nhiều tổ chức cứu viện quốc tế đến nơi xảy ra thiên tai, vật tư cứu viện nốiliền không dứt, nhưng số người chết vẫn không ngừng tăng.

Bác cả của Chung Bình từ quê lên thành phố Nam Giang, ở bên cạnh cha mẹ Chung Bình.

Trong trung tâm giám định, chủ nhiệm Triệu và Tôn Giai Hủ không ngừng xem tin tức, Tôn Giai Hủ nói: "Nhất định Chung Bình sẽ không có việc gì."

Chủ nhiệm Triệu gật đầu.

Chương Hân Di ngồi trong văn phòng SR, không ngừng xoát tin, trong lòng yên lặng cầu nguyện.

Cao Nam lái xe, trong radio không ngừng phát thông báo, số lần dư chấn, vật tư cứu viện, số người chết... nhưng không có tin tức anh ta cần biết.

Một người trong diễn đàn Alice nhìn thấy ảnh chụp chung của đội cứu việnkhông trung SR ở sân bay, phóng đại vào hình một người, kinh ngạc nói:"Ơ... đây không phải là người anh trai kia sao! Người từng cùng lạcđường trên núi với chúng ta ấy!"

Trực thăng bay trên không trung từ sáng đến muộn, Lục Thích dường như khôngbiết mỏi mệt, những người khác trên trực thăng nói: "Thời gian cứu việnquý giá là 72 tiếng, Tiểu Chung và Từ Điển đã mất tích được hai ngày,nếu tiếp đó..."

Lục Thích làm như không nghe thấy.

Tình hình thời tiết không tốt, không có ánh trăng, hơn nửa thành phố chìmtrong bóng tối, trực thăng bay trên khu vực tối om, phóng tầm mắt nhìncũng không thấy gì, tìm kiếm trở nên khó khăn.

Dưới mặt đất hạ lệnh cho trực thăng quay về, Lục Thích giữ chặt mô- mentổng, cắn chặt răng, trong miệng đắng ngắt, đang muốn nghe lệnh, độtnhiên trong bóng đêm có ánh sáng nhoáng lên.

Anh sửng sốt, tìm xuống dưới: "Mọi người có thấy nguồn sáng không?"

"Nguồn sáng? Làm gì có."

Lục Thích: "Có chút ánh sáng mà."

"Đâu có."

Lục Thích quan sát cẩn thận, khu vực này đường đã bị chặn, điện nước bị cắt hết, ngay cả bóng người cũng không thấy nói chi đến ánh sáng.

Tay bóp chặt… thân trực thăng hơi rung.

Lục Thích nhìn về một điểm, nơi đó có ánh sáng như ẩn như hiện.

"Chỗ đó..." Lục Thích hét lên.

Trong đống đổ nát có người cả người đầy bùn, không ngừng đào bới, hai taychảy đầy máu, khắp nơi tối om, cô không nhìn rõ bản thân, chỉ có conchuồn chuồn tre bên cạnh phát ra ánh sáng mỏng manh.

Tiếng cánh quạt từ trên không truyền đến, cô mệt mỏi ngẩng đầu, thấy mộtchiếc trực thăng màu trắng đang lượn vòng phía trên đầu cô.

Chung Bình cầm chuồn chuồn tre lên, vẫy về phía khoảng không, làm động tác dẫn đường.

Lục Thích ở trên trực thăng bình tĩnh theo sát cô, ánh mắt ươn ướt, dần trở nên mơ hồ.

Từ Điển bị vùi trong đống đổ nát, khi được cứu ra, dấu hiệu sống của anhấy rất yếu ớt, lập tức được đưa đến bệnh viện địa phương, Chung Bìnhcũng được đưa vào theo.

Cổ họng cô khô khốc, sau khi có nước vào thoải mái hơn một chút, báo cáoxong tình hình với đội cứu viện, cuối cùng đã có thể nghỉ ngơi, cô gọiđiện thoại về nhà.

Chỉ có một hồi chuông đã có người bắt máy, Chung Bình cất tiếng: "Mẹ, là con đây."

"..."

"Mẹ?"

"A..." Bà Chung gào khóc, "Bình Bình, Bình Bình..."

Ánh mắt Chung Bình nóng lên, "Mẹ, con không sao, con được cứu rồi."

"Là Bình Bình à? Để cho tôi nói với con bé mấy câu."

"Cha!"

"Bình Bình? Con thế nào rồi, hiện tại con đang ở đâu?"

"Con đang ở trong bệnh viện ạ."

Điện thoại lại bị cướp đi, "Một mình con ở trong bệnh viện sao? Có người ở bên cạnh không? Mẹ lập tức chạy tới đó ngay."

"Mẹ..." Chung Bình nhanh chóng ngăn lại, "Hiện tại sân bay đang quá tải, bên này rất loạn, mẹ đừng đến."

"Phụ nữ thật phiền phức! Để tôi nói hai câu đã."

Chung Bình sửng sốt, không dám xác định: "Bác cả?"

"Là bác đây, Bình Bình à, bác nói này, lần này cháu làm chuyện quá sai rồi đấy."

Chung Bình nói chuyện điện thoại khoảng hai mươi phút, vừa cúp máy, Lục Thích lập tức đưa nước cho cô.

Lục Thích ngồi bên cạnh giường bệnh của cô, không ngừng xoa đầu cô, Chung Bình uống hết nước, khẽ nói: "Em ổn mà."

"Ừ..."

Cô ho một tiếng, nói: "Lúc ấy xảy ra quá đột ngột, không có đường, cũngkhông đi được, bị bao vây bốn phía, Từ Điển cũng..." Cô mỉm cười, "Maymà chuồn chuồn tre trượt ra từ trong ba lô của em."

"May mà có nó." Lục Thích nói.

"Là do anh tặng cho em đấy."

"Ừ." Lục Thích ôm lấy cô.

Hai người tựa sát vào nhau, một lúc lâu sau Lục Thích sờ ngón tay cô, hỏi: "Có đau không?"

"Hơi hơi."

"Từ lúc gặp chuyện không ngừng dùng tay đào?"

"... Vâng, em sợ không kịp."

Lục Thích im lặng.

Chung Bình ngẩng đầu nhìn anh, "Hiện tại cũng không đau mà."

Lục Thích sờ mặt cô, nói: "Đêm hôm xảy ra dư chấn, trong lòng anh vô cùngđau đớn, giống như người bị bệnh tim ấy... có phải ngón tay nối liền với tim không?"

Chung Bình cười: "Ngón tay em nối liền với tim anh sao?"

"Em đừng có cười." Lục Thích dán sát vào cô, "Anh đau muốn chết ấy."

Chung Bình không cười nổi nữa, ôm chặt Lục Thích, "Em không sao rồi mà."

Qua một lúc, Lục Thích nói: "Trước đó anh gặp Hoắc Chí Cương ở SR, chú ấy nói với anh mấy chuyện."

Chung Bình nhìn anh.

"Chú ấy nói chú ấy từng là không quân, sau đó thành lập SR, động đất năm 08chú ấy từng cứu em." Lục Thích hỏi, "Trước đó chưa từng nghe thấy emnhắc tới chuyện này, động đất tỉnh S... Em có muốn nói với anh không?"

Chung Bình im lặng một lúc lâu mới khẽ nói: "Lúc đó em mới lên cấp ba, em là"đứa trẻ bị bỏ lại" (*),được ông bà nội nuôi nấng. Anh cũng biết tìnhcảm của những đứa trẻ được ông bà nội chăm sóc thì sẽ giống như đối vớicha mẹ vậy."

(*) Chỉ những đứa trẻ bị bỏ lại ở quê, còn cha mẹ lên thành phố lập nghiệp

"Lúc động đất xảy ra, em ở nhà, lúc đó em họ đến tìm em chơi, khi đó con bémới sáu tuổi, em không để ý đến con bé... rung chấn xảy ra quá mạnh, con bé sợ hãi nên nhảy từ trên lầu xuống."

"Đáng lẽ ông bà nội ở bên ngoài thì sẽ không có chuyện gì, bởi vì lo cho emmà vội vàng trở về, ai biết lại có dư chấn, lúc đó ngôi nhà bị sụp, ôngbà em bị vùi trong đó, em muốn đi cứu bọn họ, nhưng bị đất đá đè lên.

"Sau khi trấn Du Thanh xảy ra động đất bị ngăn cách với bên ngoài, đườngkhông thông, nhân viên cứu viện không vào được,em không biết mình nằmtrong đống đổ nát bao lâu nữa, sau đó, em còn uống phải máu chảy từ môi, em cảm thấy mình sắp chết rồi, ngay lúc đó, có người nhảy dù xuống..."

"Em được cứu sống ở trong vùng tâm địa chấn, nhưng em họ lại bị liệt cảđời, ông bà nội... mất rồi, đôi lúc em cảm thấy mình là kẻ có tội."

Lục Thích ôm chặt lấy cô: "Nói bậy gì đấy, không liên quan gì đến em hết! Bỏ đi, đừng nói nữa."

Chung Bình mỉm cười: "Em biết, không liên quan gì đến em hết, không ai đoántrước được thiên tai, chuyện này chỉ là ngoài ý muốn thôi, ngày giỗ hàng năm của ông bà nội cũng là ngày giỗ của mấy chục nghìn người." Dừng một chút, "Nhưng nếu em có thể tìm kịp được em họ, hoặc là lúc nhìn thấyông bà nội có thể lớn tiếng gọi họ, có lẽ chuyện này đã không xảy ra."

Cô ngẩng đầu nhìn Lục Thích, "Cha mẹ ruột anh cũng trải qua trận động đấtkia, không phải anh cũng đang nghĩ đến chuyện muốn hiểu thêm về họ đấychứ?"

"Ừ." Lục Thích hôn cô một cái, "Nhưng hiện tại anh càng muốn hiểu thêm về em hơn, anh muốn biết toàn bộ mọi chuyện... Em muốn ngủ không? Ngủ một lát nhé?"

Chung Bình lắc đầu: "Em muốn đợi tin tức của Từ Điển, không ngủ được, nói chuyện tiếp đi."

Lục Thích suy nghĩ, hỏi: "Bởi vì lần động đất đó, cho nên mới gia nhập SR?"

"... Cũng không phải." Chung Bình nói, "Năm đó em cảm thấy người tốt khôngnhận được sự báo đáp tốt đẹp, tại sao Lão Hoắc tốt như vậy mà vợ chú ấylại xấu xa đến thế?"

Hoắc Chí Cương là không quân, chung đụng thì ít xa cách thì nhiều với vợ,người vợ oán giận nặng nề, anh ta vì gia đình từ bỏ cuôc sống quân ngũ,nhưng bởi vì chấp niệm lại tự tay thành lập SR.

Một lần bị tai nạn trong lúc cứu viện, anh ta mất đi chân phải, còn nằm trên giường bệnh thì vợ anh ta đã đưa ra đề nghị ly hôn.

Chung Bình: "Khi đó em mới mười lăm mười sáu tuổi, giận đến mức không kiềmchế được, một mình chạy đi tìm vợ cũ của chú ấy, hỏi cô ấy tại sao lạilàm như vậy, cô ấy nói một đống lý do hoang đường, em đã nói..."

"Em nói tương lai em muốn lấy Hoắc Chí Cương?"

Chung Bình sửng sốt, "Sao anh lại biết?"

"Lần đó em nói chuyện với một người phụ nữ ở trong bệnh viện, đúng lúc anh trốn ở sau nghe thấy."

Chung Bình: "..."

Cuối cùng Chung Bình đã hiểu rõ nguyên nhân hậu quả, cô cảm thấy khó mà mởmiệng được với bí mật bị người khác phát hiện, lại có cảm giác lo lắngkhông thể nói rõ thành lời.

Cô nói: "Hiện tại em thích anh."

Lục Thích sửng sốt, cười nói: "Anh biết." Không nhịn được hôn cô mấy cái,"Trước đó là lỗi của anh, là do anh suy nghĩ linh ta linh tinh."

"... Anh còn chiến tranh lạnh với em."

"Anh sai rồi." Lại hôn cô mấy cái.

Chung Bình dựa vào lòng anh chỉnh chỗ thoải mái hơn chút, suy nghĩ, nói tiếp: "Em nói những lời đó một nửa là do tức giận, nửa còn lại cũng là sựthật. Chú ấy là ân nhân cứu mạng của em, em rất thích chú ấy, thực rahiện tại nghĩ lại em vẫn cảm thấy mình không phân biệt rõ được rốt cuộclà thích hay là ngưỡng mộ, quá mơ hồ, nhưng quả thật là em gia nhập SRlà vì chú ấy."

"Một nửa là vì chú ấy, em muốn biết rốt cuộc có chuyện gì xảy ra khi cứuviện có thể làm cho "cửa nát nhà tan", một nửa... coi như là bởi vì lầnđộng đất đó."

Cứ như vậy, cô bởi vì nóng giận nhất thời, năm mười sáu tuổi ấy một mìnhgia nhập SR, cho tới bây giờ cô đã trở thành đội viên chính thức, thamgia vô số lần cứu viện, dường như đã đem cứu viện trở thành một thóiquen.

Đột nhiên Chung Bình nói: "Lục Thích, lúc đó em nhìn thấy hai câu nói."

"Câu gì?" Lục Thích hỏi.

"Trước khi động đất xảy ra, em không nhớ là nhìn thấy trên mạng hay là trongsách nữa... Dù sao cũng không phải là kinh Phật, một câu là Địa ngục vịkhông thệ bất thành Phật." (**)

(**) Địa ngục chưa trống không, tôi thề không thành Phật

"Sau khi xảy ra động đất, em lại nhìn thấy một câu khác - Cường giả tự cứu, thánh giả độ nhân." (***)

(***) Người kiên cường tự giải cứu bản thân, thánh nhân độ người

Hai câu nói này dẫn đường cho cô trong suốt mười năm, làm cho cô hiểu được ý nghĩa của cứu viện, lúc cô mới vào SR mang theo mục đích không thuầnkhiết, không có tinh thần cứu viện, cũng không có tinh thần đoàn đội, cô coi SR trở thành một nơi để thỏa mãn lòng hiếu kì.

Hiện tại mười năm sau, cô cũng không phải là thánh nhân, nhưng cô muốn độ mình độ người, làm hết sức mình, cứu người gặp nạn.

Địa ngục vị không thệ bất thành Phật; cường giả tự cứu, thánh giả độ nhân.

Ngoài cửa sổ sắc trời tối thui, ánh mặt trời màu vàng chậm rãi nhô lên không trung.

Cứu viện còn chưa kết thúc, vẫn chưa nhận được tin tức của Từ Điển, nhưngmột ngày mới đã bắt đầu, mỗi lần mặt trời mọc đều đại diện cho hi vọng,khoảng cách giữa trời và đất cũng chỉ là một đoạn ngắn ngủi thế này.

Thành phố đổ nát đang dần thức tỉnh, cuối cùng sẽ có một ngày nó được xây dựng lại phồn hoa như xưa.

"Em còn nhớ lần đánh cược thua anh không?"

"Hả? Nhớ chứ."

"Hiện tại trả cho anh đi."

"Anh muốn gì?"

"Sau khi trở về, chúng ta kết hôn."

"... Vâng."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.