Một lúc sau.
"Mặt trời mọc rồi." Lục Thích nói.
"Ừ."
"Đẹp quá."
"Có phải rất rung động không?"
"Hơi hơi." Lục Thích nói, "Lần đầu tiên tôi nhìn thấy đấy."
Chung Bình nhìn về phía anh cười, lại nhìn về phía đông.
Lục Thích cúi đầu nhìn mặt bên của cô, khi cô cười khóe miệng cong lên vôcùng xinh đẹp, thức dậy sớm, tràn đầy sức sống, tinh thần phấn chấn hăng hái, giống như tất cả đều tỏa sáng.
Đỏ cam xanh, ánh mặt trời vàng xua tan mây mù.
Hai người từ từ trở về nơi cắm trại, mọi người vẫn còn bàn tán về hình ảnh rung động lòng người kia.
"Mặt trời mọc đẹp quá."
"Tôi chụp được này."
"Tôi quên chụp rồi, nhớ gửi ảnh cho tôi nhé."
"Lần sau có cơ hội phải tới đây lần nữa."
"Cảnh mặt trời mọc trên núi rất đẹp, nếu không lần sau cùng đi du lịch nhé?"
Chung Bình nói với Lục Thích: "Anh đi dọn dẹp đi, tí nữa xuất phát."
"Ừ."
Chung Bình rửa bát, cùng mọi người thu dọn lều, sắp xếp lại ba lô, chuẩn bị xong tất cả, tập hợp đội ngũ.
Đội trưởng Hà đi đầu, đoàn người xuất phát, đi một lúc lâu đến một vách núi cao và dốc.
Vách đá dốc đứng, nhưng trèo lên cũng không khó lắm, mấy chục người chia tổleo lên, Chung Bình phụ trách mấy nữ sinh, Bình An phụ trách Lục Thích.
Nhóm tình nguyện viện đã sớm nếm trải không ít ngọn núi, nên nền tảng khátốt. Tuần trước Lục Thích cũng đã từng leo núi ở sân huấn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-va-dat-cach-nhau-mot-soi-day-thung/3115500/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.