Ăn xong cơm, trời bắt đầu tối, gần khu đóng quân dã ngoại có dòng suối,mọi người tốp năm tốp ba đi rửa mặt. Chung Bình vào trong lều, lấy mộtchiếc khăn mặt từ trong ba lô ra, cũng đi đến bên dòng suối.
Nhìn từ xa, bên dòng suối không có người, tiếng nước róc rách nghe đã thấymát lạnh, Chung Bình giẫm lên tảng đá đi xuống, đến gần trong ánh sángmờ tối mới nhìn thấy có người cởi trần ngồi ở nơi đó.
Lục Thích cởi áo phông ra, đặt ở tảng đá bên cạnh, quần dài xắn lên tớiđùi, lông chân rậm rạp ẩm ướt dán vào da, vừa vốc nước lau người vừathảnh thơi ngâm nga một ca khúc không biết tên.
Dáng người anh cũng khá được, không có cơ bắp, cũng không có sẹo lồi, làn da trắng hơn mặt một chút, không biết có phải do vấn đề ánh sáng haykhông, Chung Bình nhìn thấy có mấy vết sẹo sâu trên lưng anh.
Lục Thích nghe thấy tiếng bước chân, xoay người lại, tay không ngừng, vốc nước lên cằm, ánh nước chợt lóe lên.
"Tới chỗ này, đừng đi xuống dưới, vừa rồi bốn mắt mới rửa chân đấy." Lục Thích bắt chuyện.
"Anh ấy tên Từ Điển." Chung Bình đi đến đầu bên kia Lục Thích.
"Các cô đều gọi nhau bằng biệt hiệu?"
"Mọi người gần như đều gọi tên trên mạng."
"Tên trên mạng của cô là Tiểu Chung?"
Chung Bình tìm tảng đá bên cạnh Lục Thích ngồi xuống, trả lời: "Tên trên mạng của anh cũng không gọi là Tiểu Lục nha."
Lục Thích cười ha ha, tiếp tục cọ rửa cánh tay, có lẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-va-dat-cach-nhau-mot-soi-day-thung/3115497/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.