Chương trước
Chương sau
Trần Nam vừa thấy vẻ mặt của Đinh Bán Hạ thì đã biết người gọi đến chắc chắn là anh Tên Điệu, người có hàng nghìn fans hâm mộ và đang được thảo luận sôi nổi trên Weibo rằng liệu anh có phải là trai đểu ngoại tình hay không.

Trần Nam trợn trắng mắt, cô ấy xua tay: “Mình thật sự không muốn nhìn hai người nói chuyện điện thoại trước mặt mình.”

Đinh Bán Hạ hoàn toàn không để ý đến sự coi thường của Trần Nam, cô mỉm cười nghe máy: “Alo?”

Trong điện thoại truyền đến giọng nói êm tai và dịu dàng của Từ lục Ly: “Hạ Hạ, em đang làm gì vậy?”

“Ra ngoài mua quà tặng giáo sư với Trần Nam, thấy được một chiếc áo khoác, đang mặc thử.”

Từ Lục Ly cười: “Mua đi, anh tặng em.”

Đinh Bán Hạ bật cười, không biết có phải vì việc “Bao nuôi” kia hay không mà gần đây anh Từ luôn có ý định dùng tiền tài đả động cô.

Sau khi hai người trò chuyện một hồi, Đinh Bán Hạ vui vẻ cúp máy rồi cô lại bắt đầu ngắm trái ngắm phải trước gương, cảm thấy chiếc áo khoác này thật sự rất đẹp.

Trần Nam trợn mắt há hốc mồm.

Cô ấy nhanh chóng kéo Đinh Bán Hạ: “Các cậu gọi điện thoại mà không hề nhắc tới chuyện trên Weibo à?!”

Đinh Bán Hạ cảm thấy rất kỳ quái: “Chuyện đó có gì hay mà nhắc chứ, mình không thèm để ý, có lẽ Lục Ly cũng hoàn toàn không biết.”

Trần Nam càng ngạc nhiên hơn, cô ấy cảm thấy bản thân cũng phải chịu thua.

“Không phải, mình nói này Hạ Hạ, cậu xem bây giờ giới 2D đã nổ tung rồi, họ đều đang thảo luận xem cậu có phải người thứ ba hay không, Tên Điệu có phải trai đểu hay không, cậu không lo nhưng mình lo đó.”

Đinh Bán Hạ vỗ vai Trần Nam: “Bình tĩnh bình tĩnh, không cần để ý người như Lương Địch. Mình đi thay đồ đây, cảm thấy cái áo khoác này rất đẹp, mua mua.”

Trần Nam đỡ trán nhìn Đinh Bán Hạ, nhưng trong lòng kỳ thực vẫn rất vui vẻ.

——Ít nhất bây giờ Hạ Hạ đã không còn là cô gái luôn cảm thấy buồn bã vì bị các bạn học chê bai hồi cấp 3 nữa.

Có điều, cô ấy chớp mắt, mở Wechat gửi tin nhắn cho Từ Lục Ly.

Trần Nam sẽ không để Hạ Hạ bị chửi bới như vậy, người thích đá đểu người khác như Lương Địch, thật đúng là rác rưởi.

“Anh Từ, anh đã xem Weibo chưa? Lương Địch đã đăng một bài viết mới, tôi cảm thấy cô ta đã gây rắc rối cho Hạ Hạ.”

Nhắc đến Đinh Bán Hạ, quả nhiên bên kia nhanh chóng trả lời lại.

“Vừa nhìn thấy, cảm ơn cô Trần đã nhắc nhở, lần sau tới thành phố B, sẽ mời cô ăn cơm.”

Trần Nam thầm hài lòng trong lòng. Sau đó cô ấy nhìn thấy Đinh Bán Hạ thay xong quần áo rồi đi ra ngoài thì nhanh chóng cất điện thoại đi.

Đinh Bán Hạ thanh toán tiền, thấy Trần Nam vẫn đang nhìn chằm chằm mình thì cô hơi khó hiểu: “Nam Nam, cậu sao thế?”

Trần Nam lắc đầu.

Cô ấy đang đợi xem Từ Lục Ly sẽ ra mặt thế nào a a a, lòng nóng như lửa đốt a a a!

Hai người ra khỏi cửa hàng, Trần Nam tiện tay lướt Wechat, sau đó cô ấy nhíu mày: “Hạ Hạ, vì sao mình lại nhìn thấy trong nhóm nói rằng Phùng Vi cũng đến mừng sinh nhật giáo sư?”

Giáo sư này đúng là giáo sư chung của lớp họ, nhưng thực ra cũng chỉ có vài người coi giáo sư là người có công với trò.

Mà Phùng Vi thì chưa bao giờ nhớ tới sinh nhật của giáo sư, chứ đừng nói là đi mừng sinh nhật giáo sư...

Đinh Bán Hạ lắc đầu: “2 ngày trước mình còn gặp cậu ta, cậu ta tới ăn lẩu cùng với Tần Dữ.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Nghe thấy tên Tần Dữ, Trần Nam không khỏi nhếch môi: “Kể từ khi tốt nghiệp, ngày nào cậu ta cũng khoe ở trong nhóm lớp rằng Tần Dữ mua gì đó cho cậu ta, mình cảm thấy có lẽ cậu ta sẽ không sống nổi nếu rời xa Tần Dữ.” Sau đó Trần Nam lại nghĩ tới gì đó, cô ấy hạ thấp giọng nói với Đinh Bán Hạ: “Kể ra mới nhớ, trước đây không lâu mình thấy Tần Dữ ở gần công ty bọn mình, cậu ta ăn cơm với một cô bé trông có vẻ như vẫn là học sinh, cử chỉ khá thân mật, cô bé kia mở miệng ra là nói anh yêu, mình cũng bị dọa ngơ người luôn.”

Không ngờ sẽ nghe được tin tức động trời như vậy, Đinh Bán Hạ hơi bối rối: “Vậy tức là Tần Dữ một chân đạp hai thuyền ư?”

Trần Nam xua tay: “Thôi, đừng nhắc tới bọn họ nữa, mất hứng.”

Lúc này, đột nhiên điện thoại bật ra một thông báo Weibo.

Trần Nam liếc nhìn, đôi mắt lập tức sáng lên.

Cô ấy nhanh chóng ấn vân tay để mở Weibo, nhảy tới giao diện Weibo của Tô Mạc Già, sau đó cô ấy chỉ nhìn thoáng qua thôi cũng không nhịn được mà cảm thán.

Trần Nam vỗ vai Đinh Bán Hạ: “Hạ Hạ, mình thật sự yên tâm khi giao cậu cho Tên Điệu.”

Đinh Bán Hạ hơi khó hiểu, cô ngơ ngác: “Hả? Cậu nói gì vậy?”

Trần Nam cho Đinh Bán Hạ nhìn màn hình.

CV Tô Mạc Già: “Trước giờ chỉ có cô ấy, cả đời cũng chỉ có cô ấy.”

Bài viết vừa đăng không được bao lâu, nhưng khu bình luận và lượt chia sẻ đều đã bùng nổ.

“Ủng hộ Tên Điệu! Tôi đã bảo Tên Điệu không có khả năng là loại trai đểu ngoại tình, sự thật cũng đúng là như vậy. Nhân phẩm của Tên Điệu, chúng ta đã rõ như ban ngày nhiều năm rồi, nhà Ci vẫn luôn tin tưởng anh ấy, được không?”

“Dựa theo lời của Tên Điệu, cho nên chị bé Alexia đã quen biết Tên Điệu từ hồi cấp 3 ư?! Vậy trước đây Tên Điệu vẫn luôn nhấn mạnh rằng mình thích người biết bói toán, có phải vì chị bé Alexia biết bói toán không?”

“Trời má lầu trên, tôi cảm thấy bạn nói rất đúng! Vậy mà Tên Điệu lại là người si tình như thế, yêu yêu!”

“Chỉ có tôi quan tâm đến ngoại hình siêu đẹp của Tên Điệu sao? Chị bé Alexia cũng đáng yêu quá, tôi phải làm fan CP của hai người!”

...

Mấy người bạn tốt trong giới của Tô Mạc Già cũng chia sẻ lại bài viết này rất sôi nổi.

Bài chia sẻ của Thù Vinh là bài chia sẻ hot nhất.

Thù Vinh V: “Tôi vẫn luôn muốn nói, trước giờ Tên Điệu của các bạn chỉ thích một mình Xia. Được rồi, mọi người có thể tan cuộc rồi, đừng để người có tâm tư dắt mũi nhé~ Nghiêm túc nghe tác phẩm 2D, bớt quan tâm đến mấy chuyện linh tinh, cảm ơn mọi người! //@Tô Mạc Già: Trước giờ chỉ có cô ấy, cả đời cũng chỉ có cô ấy.”

Đinh Bán Hạ lập tức ngẩn cả người.

Giây tiếp theo, Đinh Bán Hạ không nhịn được cười. Sau đó cô mới mở Weibo mà từ nãy đến giờ mình vẫn chưa dám đăng nhập, phớt lờ đống tin tức kia, chia sẻ lại bài Weibo này.

Tarot Reader Alexia: “Ừm, kết quả bói toán hôm nay bảo rằng, anh nói đúng. //@Tô Mạc Già: Trước giờ chỉ có cô ấy, cả đời cũng chỉ có cô ấy.”

-

Sau đó Đinh Bán Hạ cũng không thèm quan tâm đến chuyện trên Weibo nữa.

Lúc trước cô sẽ cực kỳ để ý đến lời bàn tán của người khác, nhưng hiện tại cô cảm thấy…

Vui vẻ là quan trọng nhất.

Không có gì hạnh phúc hơn việc những người yêu bạn ủng hộ bạn.

Chẳng qua Trần Nam đã nói với cô rằng, vì chuyện này ảnh hướng quá lớn nên Lương Địch đã bị fans của Tô Mạc Già treo ngược lên đánh, do đó cô ta đã xoá Weibo rồi rút khỏi giới.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Cô Đinh dịu dàng không thèm để ý: “Khá tốt.”

Trần Nam không nhịn được cười, sau đó cô ấy lại thở dài: “Nghĩ tới việc lát nữa phải gặp Phùng Vi, trong lòng mình lại hơi khó chịu.”

Đinh Bán Hạ an ủi cô ấy: “Không sao, chúng ta đi mừng sinh nhật giáo sư mà, cậu có thể làm lơ Phùng Vi.”

Sinh nhật của giáo sư được tổ chức tại phòng riêng của khách sạn. Nói là ăn sinh nhật, nhưng người lớn tuổi cũng không thích náo nhiệt lắm, cho nên cũng chỉ có người nhà và mấy hội học sinh tới.

Lúc hai người các cô vào phòng, giáo sư đang trò chuyện với vợ và một đàn anh.

Đinh Bán Hạ vừa bước vào đã cười cong mi, cô nhẹ nhàng bảo: “Chào thầy, cô và đàn anh! Chúc thầy sinh nhật vui vẻ, phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn!”

Vị giáo sư già vốn nghiêm túc, nhưng khi nhìn thấy học trò mà mình tự hào thì cũng không nhịn được mà thả lỏng: “Hạ Hạ, con nhóc em năm nào cũng chỉ biết một câu này thôi sao?”

Trần Nam ở bên cạnh thêm mắm dặm muối: “Hạ Hạ có thể nói như vậy đã rất khó khăn rồi ạ.”

Cô Đinh bĩu môi, sau đó cô tặng quà cho thầy: “Thầy ơi, đây là quà mà em và Trần Nam chọn cho thầy, không đắt lắm, thầy không chê là được ạ.”

Vừa mới dứt lời, cửa phòng khép hờ lại bị người ta đẩy ra, người bước vào là Phùng Vi.

Phùng Vi chào hỏi vị giáo sư già, sau đó cô ta đưa món quà trong tay cho giáo sư, miệng còn không quên nói: “Quà không đắt lắm thì tốt nhất là đừng tặng, đúng là không sợ mất mặt.”

Trần Nam lập tức trợn trắng mắt.

Giáo sư già lại không hề có vẻ không vui, ông ấy hớn hở nhận quà của Đinh Bán Hạ: “Tấm lòng của Hạ Hạ của chúng ta là quan trọng nhất.”

Sự thiên vị rõ ràng này khiến sắc mặt của Phùng Vi lập tức trở nên khó coi.

Đinh Bán Hạ hoàn toàn phớt lờ Phùng Vi, cô ngồi xuống bên cạnh vợ thầy rồi cười tủm tỉm: “Cô ơi, gần đây sức khỏe của cô và thầy thế nào ạ?”

Vợ thầy cũng thật sự rất thích Đinh Bán Hạ, bà ấy trò chuyện với cô một cách ân cần.

Ngược lại là Phùng Vi đang đứng đó như một người ngoài cuộc lạc lõng.

Phùng Vi cắn môi, sau đó cô ta lại cố tình lớn tiếng bảo: “Hôm nay mọi người cứ yên tâm ăn đi, hôm nay A Dữ nhà tôi có việc không tới, nhưng A Dữ nói, hôm nay tất cả hóa đơn đều tính cho anh ấy, cũng coi như là một phần tấm lòng tặng thầy.”

Đinh Bán Hạ nhíu mày.

Trong lòng Phùng Vi lập tức vui vẻ hẳn lên, cô ta đã nói rồi mà, người nghèo như Đinh Bán Hạ thì có thể có bao nhiêu tiền chứ? Bạn trai ngoại hình đẹp thì có ích lợi gì, có tiền mới là quan trọng nhất.

Giống như cô ta vậy, hôm nay có thể kiếm đủ thể diện.

Đinh Bán Hạ nghiêng đầu: “Cậu tới mừng sinh nhật thầy hay tới khoe giàu vậy?”

Trần Nam cười phá lên mà không hề nể mặt, ngay cả đàn anh bên cạnh cũng không nhịn được cười.

Giáo sư già lại càng thích Đinh Bán Hạ hơn, nhưng Phùng Vi cũng là tới mừng sinh nhật mình, nên thật sự không thể để cô ta khó xử như vậy.

Bảo Phùng Vi ngồi xuống xong, giáo sư già còn không quên nói: “Bữa cơm hôm nay không cần các em trả tiền. Thầy và cô lớn tuổi như vậy rồi, có thể thấy các em tới mừng sinh nhật thầy, cũng đã rất vui vẻ rồi.”

Sau khi nhân viên phục vụ bưng đồ ăn lên. Giáo sư già vừa ăn vừa hỏi Đinh Bán Hạ: “Hạ Hạ, bây giờ công việc của em thế nào rồi? Yêu đương chưa?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.