Nghe được câu bao – nuôi hay không bao – nuôi, Đinh Bán Hạ đang ăn được một nửa thì bị sặc. 
Cảm giác ớt cay nghẹn trong cổ họng khiến Đinh Bán Hạ có thể ăn được cay cũng khó chịu điên lên được, sắc mặt cô đã bắt đầu ửng đỏ. 
Từ Lục Ly vội vàng đưa cốc nước ở bên tay đến cho cô. Đinh Bán Hạ uống ừng ực hết sạch cốc nước xong thì mới cảm thấy mình sống lại. 
Sau khi hắng giọng, Đinh Bán Hạ lại dùng tay quạt gió, sau đó cô nghịch ngợm mà trừng mắt nhìn Từ Lục Ly: “Anh nói cái gì đấy!” 
Anh Từ cảm thấy mình rất vô tội. 
Rõ ràng là Đinh Bán Hạ nói trước, mình chỉ có mỗi khuôn mặt là nhìn được. 
Nhưng anh Từ cảm thấy... Mình thật sự cũng khá giàu, cho nên hẳn là không cần cô Đinh bao nuôi. 
Đinh Bán Hạ đuối lý cúi đầu. 
“Hạ Hạ, có phải người đàn ông ban nãy từng theo đuổi em hồi đại học không?” Anh Từ thanh cao rót đầy nước vào chiếc cốc mà Đinh Bán Hạ vừa uống, sau đó anh cầm lên và uống một ngụm. 
Cô Đinh hoàn toàn không để ý đến câu hỏi của Từ Lục Ly, cô hết sức chăm chú nhìn chằm chằm chiếc cốc trong tay anh. 
Từ Lục Ly hơi khó hiểu: “Sao vậy?” 
Đinh Bán Hạ nuốt nước bọt rồi chỉ vào chiếc cốc: “À thì... Cái cốc này em vừa dùng rồi. Em nhớ hồi cấp 3, bệnh sạch sẽ của anh rất nghiêm trọng...” 
Cô biết Từ Lục Ly là một người có bệnh sạch 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-trang-va-sao-deu-roi-vao-mat-em/3715853/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.