Cho đến khi ăn trưa xong, sau đó ngồi tàu điện ngầm về nhà với mẹ Đinh, Đinh Bán Hạ mở túi ra mới phát hiện—— 
Vẫn chưa trả ô... 
Bản thân cô quên sạch mấy chuyện này thì thôi, vì sao Từ Lục Ly cũng quên mất Orz. Đây không phải chứng tỏ là sau này lại phải chạy tới trả ô thêm lần nữa sao? 
Cô gửi tin nhắn hỏi Từ Lục Ly với lời lẽ hùng hồn: “Tại sao cậu không nhắc mình trả ô cho cậu?! Cậu quên mất à?!” 
Anh Từ đã trở lại văn phòng lại mỉm cười. 
Đương nhiên anh không quên. 
Nhưng có thể gặp lại Hạ Hạ bằng việc để cô đi trả ô, tất nhiên là. 
Cầu mà không được. 
Đinh Bán Hạ đang chán nản, bỗng nhiên mẹ Đinh nói: 
“Hạ Hạ, người bạn học cũ này của con thật sự không tệ, đối xử với con cũng khá tốt.” 
Cô Đinh chống khuỷu tay lên đầu gối, hai tay ôm mặt: “Mẹ, mẹ nghĩ nhiều rồi.” 
Mẹ Đinh vỗ một cái vào lưng Đinh Bán Hạ: “Con nhóc này, nếu con thành thật yêu đương kết hôn cho mẹ, mẹ cần gì phải lo? Con thì hay rồi, ngày nào cũng bảo mẹ nghĩ nhiều, bản thân thì không chịu yêu.” 
Cô Đinh bạo dạn đối mặt với mẹ mình, lại không dám nói câu nào... 
Kể từ khi cô đi làm, yêu đương và kết hôn quả thực đã trở thành từ cấm. Là từ mà cô hoàn toàn không dám nhắc đến. 
Quên đi, chắc cô ngậm miệng im lặng sẽ an toàn hơn nhỉ? 
Mẹ Đinh: “Con nhóc này, con 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-trang-va-sao-deu-roi-vao-mat-em/3682355/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.