Đinh Bán Hạ liên tục xua tay: “Lát nữa mình với mẹ đi ăn cơm là được, Từ Lục Ly, cậu bận thì thôi, không cần lo cho bọn mình.” 
Khóe môi vừa nhếch lên của Từ Lục Ly hơi hạ xuống, nhưng anh cũng không nói lời nào, chỉ là, sự vui vẻ trên người không hiểu sao lại biến thành—— 
Tôi rất không vui. 
Đinh Bán Hạ bị tưởng tượng của chính mình chọc cười, lại thật sự ngại cười ra tiếng nên đành phải giả vờ ho khan. 
Cô chớp mắt, hỏi dò: “Hay là... Cậu mời bọn mình ăn cơm?” 
Anh Từ vừa rồi còn rất không vui lập tức vui vẻ hẳn lên: “Được, lát nữa hai người quyết định ăn gì là được.” 
Đinh Bán Hạ mím môi, tâm trạng phức tạp. 
Từ Lục Ly cũng không rời đi, cứ đứng ở đây chờ mẹ Đinh kiểm tra sức khỏe xong. 
“Cậu không phải làm việc sao?” Cô Đinh cố gắng phớt lờ sự hiện diện của người bên cạnh, nhưng mà rất bất lực, cho dù Từ Lục Ly không nói lời nào. 
Cảm giác hiện diện cũng rất cao. 
Cửa văn phòng của anh họ Từ Lục Ly mở ra, rất nhiều bác sĩ và y tá tới lui đều sẽ nhìn họ trong lúc lơ đãng. 
Lúc nhìn thấy Từ Lục Ly đang đứng bên cạnh một cô gái đáng yêu... 
Tất cả mọi người đều sẽ vô thức đánh giá Đinh Bán Hạ. 
Đinh Bán Hạ bị nhìn đến nỗi trong lòng tràn đầy hoảng sợ. 
Hu hu hu mọi người đừng nhìn tôi, tôi chưa làm gì cả hu hu hu. 
Đều tại Từ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-trang-va-sao-deu-roi-vao-mat-em/3679814/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.