Chương trước
Chương sau
Đinh Bán Hạ: “...”

Rốt cuộc hôm nay phải để cô kinh ngạc vài lần thì mới vui vẻ đúng không!?

Lúc người khác đang rửa mặt, bạn đột nhiên đứng ở đằng sau và nói một câu trùng hợp quá, đó là một việc rất kinh dị đấy!

Đinh Bán Hạ từ từ ngẩng đầu lên, lại chậm rãi cầm giấy vệ sinh lau mặt rồi mới quay đầu lại.

Cô từ từ giơ tay lên rồi vẫy vẫy: “Chu Nhạc Nhạc à, trùng hợp quá.”

Đúng vậy, người chào hỏi với Đinh Bán Hạ là hot girl hồi cấp 3 của bọn họ, Chu Nhạc Nhạc.

Đã nhiều năm không gặp, Chu Nhạc Nhạc vẫn rất xinh đẹp, không hổ là hot girl 3 năm cấp 3 của trường bọn họ. Đinh Bán Hạ thầm đánh giá một chút, sau đó cô gật đầu.

Vóc dáng của Chu Nhạc Nhạc cao hơn Đinh Bán Hạ, da trắng nõn, chân dài, dáng người cực kỳ đẹp. Hơn nữa Chu Nhạc Nhạc còn có khuôn mặt ngây thơ, mái tóc rất dài, mặt to bằng bàn tay, vừa khéo là kiểu mà các nam sinh nhất.

Không biết khi ấy hot girl trường là người tình trong mộng của biết bao nhiêu chàng trai nữa.

Chu Nhạc Nhạc cười rộ lên trông rất ngọt ngào, cô ta còn có một cái má lúm đồng tiền. Hồi đó có rất nhiều chàng trai nói rằng, má lúm đồng tiền của Chu Nhạc Nhạc cực kỳ hấp dẫn.

Hiện tại cũng không ngoại lệ, khi Chu Nhạc Nhạc cười lên, má lúm đồng tiền lại xuất hiện: “Sao cậu lại ở đây?”

“Lớp cấp 3 của bọn tôi tụ họp.” Không hiểu sao trong giọng nói của cô Đinh lại bớt đi vài phần ấm áp, thay vào đó là hàm ý lạnh nhạt hơi nặng.

Chu Nhạc Nhạc không nhịn được mà cười khổ: “Hạ Hạ, bây giờ cậu vẫn chưa thể tha thứ cho mình sao?”

Đinh Bán Hạ không khỏi cảm thấy buồn cười: “Cậu là ai, tôi là ai? Cậu cần tôi tha thứ sao?”

Không muốn nói thêm điều gì với Chu Nhạc Nhạc, Đinh Bán Hạ cũng không muốn sửa lại lớp trang điểm nữa. Cô cầm lấy túi đặt trên bồn rửa tay rồi chuẩn bị về phòng.

Chu Nhạc Nhạc lại thấp giọng nói: “Hạ Hạ, mình đã kết hôn rồi. Cậu vẫn không muốn tha thứ cho mình sao?”

Đinh Bán Hạ mím môi.

Chu Nhạc Nhạc tiếp tục nói: “Mình biết lúc ấy mình thực sự rất có lỗi với cậu, nhưng mình… Khi đó thật sự quá buồn. Hơn nữa hiện tại kết quả bói toán của cậu đã thành hiện thực rồi, cậu vẫn không thể tha thứ cho mình sao?”

Đinh Bán Hạ quay đầu nhìn Chu Nhạc Nhạc, gương mặt xưa nay vẫn luôn đáng yêu, bây giờ lại tràn đầy nghiêm túc: “Chu Nhạc Nhạc, cậu không có tư cách gọi tôi là Hạ Hạ. Có một số việc không phải cứ thời gian dài là có thể quên được, hơn nữa, không phải cậu không tin kết quả bói toán của tôi sao?”

Lúc Chu Nhạc Nhạc còn định nói gì đó thì đột nhiên có một người ở rất xa kêu lên: “Nhạc Nhạc, xong chưa?”

Cô ta vội vàng lên tiếng: “Sắp xong rồi, cậu đợi mình một lát.”

Sau đó cô ta quay đầu nói với Đinh Bán Hạ: “Mình thật sự rất hy vọng cậu có thể tha thứ cho mình, Hạ Hạ. Dù thế nào đi chăng nữa, mình cũng muốn nói lời xin lỗi với cậu về chuyện năm đó. Xin lỗi rất nhiều.”

Nói xong, không đợi Đinh Bán Hạ có thêm phản ứng gì, cô ta đã nhanh chóng đi ra ngoài.

Đinh Bán Hạ nhìn bóng dáng Chu Nhạc Nhạc rời đi, cắn môi không nói lời nào.

Lúc quay về phòng, Đinh Bán Hạ đã bình tĩnh lại.

Mọi người trong phòng đều đang trò chuyện sôi nổi, này thì hỏi công việc, kia thì hỏi tình trạng hôn nhân v.v

Sau khi Đinh Bán Hạ về tới chỗ ngồi, Từ Lục Ly thấp giọng hỏi cô:

“Sao đi lâu vậy?”

Cô cong mắt cười: “Gặp được người quen nên nói mấy câu.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Nghe thấy câu trả lời rõ ràng đang lảng tránh này, Từ Lục Ly cũng chỉ gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, sau đó anh rót sữa cho Đinh Bán Hạ: “Uống nhiều rượu không tốt, uống thêm sữa bò đi.”

Lư Mộc ngồi một bên nhìn Đinh Bán Hạ và Từ Lục Ly đang thấp giọng nói chuyện với nhau, anh ta hơi thất vọng mà nhíu mày lại. Sau đó anh ta nâng ly lên và nói với Đinh Bán Hạ cách nửa cái bàn: “Bán Hạ, mình kính cậu một ly, khi nào cần bói toán thì mình sẽ tới tìm cậu.”

Đinh Bán Hạ đột nhiên bị nhắc tên: “…”

Ánh mắt của mọi người trên bàn đều đã tập trung lại đây, Đinh Bán Hạ đành phải nâng ly, cô đứng lên và cụng ly với Lư Mộc: “Lớp trưởng đừng khách sáo như vậy.”

Trong lòng thì lại không ngừng tự an ủi mình, Lư Mộc chỉ quen nhiệt tình mà thôi.

Nếu không, lúc trước cũng không đến mức phải hào phóng quyên góp hẳn 1000 tệ khi biết cô đang gây quỹ phẫu thuật cho trẻ em mắc bệnh tim. Bởi vì đó là số tiền mà thời sinh viên rất khó có được.

Có lẽ do Lư Mộc đã bắt đầu, cho nên mọi người trong phòng cũng lần lượt nâng ly lên muốn uống cùng với Đinh Bán Hạ, hơn nữa người nào cũng cố ý nhắc đến “Bói toán”.

Đinh Bán Hạ đương nhiên biết ý của mọi người, cho nên cô cũng không nói gì thêm, chỉ nâng ly uống với từng người một.

Không thể không nói, nếu cứ tiếp tục như vậy, cho dù Đinh Bán Hạ chỉ là uống sữa thôi thì cô cũng không chống đỡ nổi nữa đâu.

Cuối cùng, khi Đinh Bán Hạ cụng ly với người thứ 8 thì Từ Lục Ly vẫn luôn yên lặng nhìn Đinh Bán Hạ lại bình tĩnh mở miệng nói: “Đủ rồi.”

Người tìm Đinh Bán Hạ để cụng ly bỗng sửng sốt.

“Mấy cậu tìm Đinh Bán Hạ cụng ly thì không sao, nhưng cứ nhắc đi nhắc lại bói toán, thật sự thú vị lắm à?”

Giọng nói vốn lạnh lùng của Từ Lục Ly vào lúc này lại càng thêm lạnh nhạt hơn.

“Đinh Bán Hạ,” Từ Lục Ly nhìn về phía Đinh Bán Hạ vẫn đang đứng ở đó nâng ly sữa bò, anh không khỏi có chút đau lòng: “Cậu không muốn uống thì đừng gượng ép bản thân.”

Cuối cùng, gương mặt vẫn luôn mang theo ý cười ngọt ngào của Đinh Bán Hạ cũng cứng lại, cùng lúc đó, cả căn phòng cũng trở nên yên tĩnh lần nữa.

Cô Đinh tốt bụng cảm thấy…

Bầu không khí trong căn phòng này xấu hổ quá.

A không có ai ra cứu bầu không khí sao?

A vì sao không có ai phản bác lại Từ Lục Ly?

Đinh Bán Hạ thật sự không chịu nổi sự yên tĩnh này, cô lại cảm thấy mình thật sự không nên tới buổi họp lớp này.

Buông ly xuống, cô cười nói với mọi người: “Các cậu tiếp tục ăn đi, mình ra ngoài một lát.”

Sau đó cô đi ra khỏi phòng.

Lư Mộc vội vàng theo cô ra ngoài. Từ Lục Ly mím môi, không nói một lời.

Đinh Bán Hạ đi đến chỗ ngoặt cầu thang, cô dựa vào tường, khuôn mặt vẫn luôn dễ thương bây giờ lại tràn đầy mông lung.

Kỳ thực cô...

Cô không phải người xấu.

Nhưng cô luôn nghĩ rằng, nhiều năm trôi qua như vậy, chắc bây giờ những bạn học đó đang nghĩ cách để tỏ vẻ áy náy với cô.

Dù sao cũng chỉ có một buổi tối, sau này mình cũng sẽ không có quá nhiều tiếp xúc với những người bạn học cũ này nữa, cho nên cũng không cần phải buồn bã vì điều đó. Nếu buồn bã hay tủi thân, chi bằng bình tĩnh lại một chút, bởi vì quá khứ thực sự đã qua rồi.

Nhưng...

Cho đến khi Từ Lục Ly nói ra câu, “Nhắc đi nhắc lại bói toán” và “Nếu cậu không muốn uống thì đừng gượng ép bản thân”, cô mới cảm thấy thực ra cô vẫn sẽ tủi thân và buồn bã, chỉ là cô cố tình đè nén những điều đã qua ấy ở dưới đáy lòng mà thôi.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Nghe được có tiếng bước chân tới gần, Đinh Bán Hạ phân biệt một chút, sau đó cô mỉm cười chào hỏi: “Lớp trưởng Lư.”

Lư Mộc bước chậm lại, anh ta hơi lo lắng hỏi Đinh Bán Hạ: “Bán Hạ, cậu không sao chứ?”

Đinh Bán Hạ lắc đầu: “Mình có thể có chuyện gì chứ? Mình lớn rồi mà.”

“Năm đó…” Lư Mộc vừa mới mở lời đã bị Đinh Bán Hạ cắt ngang.

Cô Đinh trông vẫn xinh xắn đáng yêu lắc đầu: “Đừng nhắc tới chuyện năm đó nữa, mình biết mọi người đều không cố ý cô lập mình.”

Lư Mộc cũng chỉ thở dài.

Đinh Bán Hạ nghiêng đầu, đôi mắt to tròn chớp chớp, vô cùng đáng yêu.

Nhưng Lư Mộc biết ẩn sau vẻ ngoài đáng yêu này là một trái tim cứng cỏi và nghiêm túc.

Hơn nữa, cho dù năm học cấp 3 đó rốt cuộc mọi người có phải cố ý xa lánh Đinh Bán Hạ hay không thì sự tổn thương ấy cũng đã hình thành rồi.

Nhưng Đinh Bán Hạ lại có thể thẳng thắn nói rằng đừng nhắc đến chuyện năm đó nữa.

Lư Mộc gật đầu: “Được.”

Không phải mình đã biết Đinh Bán Hạ là người như thế nào rồi sao?

Trông thì rất phức tạp, nhưng thật ra lại vô cùng thuần khiết, càng tìm hiểu thêm thì càng…

Hấp dẫn.

Lư Mộc nghĩ đến đây, anh ta lại không nhịn được mà hỏi Đinh Bán Hạ: “Bán Hạ, cậu thật sự chưa yêu đương đúng không? Cậu không ở bên Lục Ly đúng không?”

Đinh Bán Hạ: “...”

Wow lớp trưởng, chủ đề của cậu dời đi nhanh quá, tạm thời mình có hơi ngơ ngác.

Cô gật đầu: “Đúng.”

Cuối cùng Lư Mộc cũng cố lấy can đảm: “Vậy, cậu có thể cân nhắc mình không?”

Đinh Bán Hạ hôm nay bị kinh ngạc lần thứ N: “…”

Cậu, cậu nói gì cơ?

Dường như Lư Mộc thật sự cực kỳ can đảm, anh ta nói hết ra: “Đúng vậy Bán Hạ, mình thích cậu rất lâu rồi, từ hồi cấp 3 mình đã thích cậu. Sau này bởi vì phải ra nước ngoài nên không tỏ tình. Nhưng mình phát hiện, mấy năm nay khi mình ở nước ngoài, mình hoàn toàn không quên được cậu. Mình vốn tưởng rằng sau khi trở về, chắc chắn cậu đã yêu đương và kết hôn rồi, không ngờ cậu vẫn độc thân. Mình chắc chắn sẽ không lãng phí cơ hội này, Bán Hạ mình thích cậu, cậu có thể cân nhắc mình không?”

Bất ngờ vậy sao?

——Suy nghĩ duy nhất trong đầu cô Đinh lúc này.

Không phải, mình chỉ muốn lặng lẽ tham gia họp lớp thôi. Dùng một câu cực kỳ văn vẻ để mà nói thì là, “Làm hoà với mình trong quá khứ” thôi mà, việc này khó đến vậy sao?

Vì sao cứ nhất thiết phải có biến vậy?

Lư Mộc vẫn đang đầy mong chờ mà nhìn Đinh Bán Hạ.

Cô Đinh nuốt nước bọt, sau đó cô cân nhắc cách dùng từ: “Ờ thì… Mình tạm thời vẫn chưa muốn yêu…”

Ánh mắt vừa rồi vẫn còn tràn ngập chờ mong của Lư Mộc lập tức tối sầm xuống.

Sau đó anh ta không nhịn được mà cười khổ và nói: “Không sao, mình có thể chờ.”

Đinh Bán Hạ vội vàng xua tay: “Không không không, cậu đừng chờ mình. Lớp trưởng, điều kiện của cậu tốt như vậy, cũng có rất nhiều người thích, thật sự đừng chờ mình.”

Không thể không thừa nhận rằng, Lư Mộc thật sự bị tổn thương trước hành động né tránh và sợ hãi của Đinh Bán Hạ.

Nhiều người thích mình thì có ích lợi gì chứ, không có cậu thì vẫn vậy thôi.

“Mình biết rồi.” Lư Mộc gật đầu: “Mình còn có một câu hỏi muốn hỏi cậu.”

Đinh Bán Hạ chớp chớp đôi mắt to tròn: “Hả?”

“Cậu vẫn thích Lục Ly, đúng chứ?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.