Kỷ Minh Nguyệt dừng lại.
Cô lấy sữa bò về, đóng cửa tủ lạnh lại: “Không cho cậu uống, tôi còn muốn để lại cho bữa sáng.”
Tạ Vân Trì bỗng dưng bật cười.
Kỷ Minh Nguyệt kiềm chế trái tim đập liên hồi, giả bộ như không để ý: “Cậu thích ăn ngọt không?”
“Không hẳn.” Trên mặt Tạ Vân Trì mang theo chút tiếc nuối, nhưng rất thành thực, “Nhưng thỉnh thoảng vẫn ăn.”
“Thỉnh thoảng?”
Anh gật gật đầu: “Đúng vậy, ví dụ như lúc đói đến không chịu nổi.”
Kỷ Minh Nguyệt thật sự nhịn không được mà cười thành tiếng, rất tự nhiên mà chuyển đề tài.
“Vừa rồi tôi lấy sữa bò từ tủ lạnh, đột nhiên nhớ tới, khi nhỏ tôi luôn cảm thấy tủ lạnh là thứ đặc biệt vô dụng.”
Tạ Vân Trì tùy ý dựa vào tường, có chút tản mạn, lại rất tiêu sái.
Anh nhướng mày: “Hửm?”
“Ví dụ như một cốc nước nóng, tôi nghĩ nếu cho vào ngăn đá tủ lạnh thì rất nhanh sẽ lạnh. Nhưng trước nay mẹ tôi đều không cho làm, nói tủ lạnh không phải để dùng như vậy, tôi liền cảm thấy tủ lạnh rất vô dụng.”
… Thực sự là cũng có chút hợp lý.
Tạ Vân Trì nhẹ giọng cười cười, tiếp tục nhìn Kỷ Minh Nguyệt.
Kỷ Minh Nguyệt còn không quên trưng cầu ý kiến: “Chẳng lẽ cậu không cảm thấy như vậy sao?”
“Nhà của tôi…” Ngữ khí của anh rất tự nhiên, không hề có một chút cảm giác khác thường, “Khi còn nhỏ không có tủ lạnh.”
Kỷ Minh Nguyệt bỗng giật mình.
Trong lúc nhất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-sinh-thich-em/2500233/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.