Phía xe Hummer, từ kính chiếu hậu nhìn thấy xe Jeep của Hàn Vũ Huân chạy về một hướng khác, Kim Phán Lâm ngồi trên ghế phụ lái thở phào một hơi,
Tên đáng ghét kia cuối cùng cũng đi rồi!
Mặc dù Kim Phán Lâm không chỉ mặt gọi tên, nhưng tất cả mọi người đều biết nàng nói là Hàn Vũ Huân. Vương Lăng không nói gì, chỉ quay mặt ra ngoài cửa sổ, hàng lông mày cau chặt lộ ra sự mâu thuẫn và giãy giụa trong lòng nàng. Hàn Vũ Huân tuy không được lòng người, nhưng dù sao cũng là vị hôn phu của nàng, huống chi chuyện này, cái sai vốn là do nàng. Vốn dĩ khi chưa gặp Cổ Phong, nàng từng cho rằng Hàn Vũ Huân chính là nơi về của nàng rồi, gia đình cần đoạn hôn nhân này, mà nàng và Hàn Vũ Huân lại thanh mai trúc mã, tất cả những điều này đều là thuận lý thành chương. Chỉ là khi nàng gặp Cổ Phong, nàng mới hoàn toàn hiểu rõ chính mình rằng phần cảm tình kia đối với Hàn Vũ Huân lại không liên quan đến tình yêu, mà sự phát triển phía sau cũng hoàn toàn thoát ly khỏi sự chưởng khống của nàng. Nàng rất mâu thuẫn, rất thống khổ, nhưng khi tình yêu đến, nàng vẫn nghĩa vô phản cố mà nhảy vào. Xe chạy suốt đường, lời Kim Phán Lâm vẫn chưa dứt,
Lăng học tỷ, cũng chính là ngươi tính tình tốt như vậy, nếu đổi lại là ta, vừa nãy khẳng định phải thưởng cho hắn hai cái tát. Hắn đều không sợ mất mặt, ngươi lại cần gì phải giữ thể diện cho hắn!
Cổ Phong liếc nhìn nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-sinh-than-y/5154248/chuong-1101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.