Vương Lăng cho rằng, lần này thật sự xong rồi. Kết quả khiến nàng vạn vạn không ngờ tới là, Hàn Vũ Huân đi vào một lúc lâu, lại với vẻ mặt phức tạp và cổ quái từ bên trong đi ra, ánh mắt nhìn về phía mình lại có chút né tránh. Vương Lăng cảm thấy rất nghi hoặc, chẳng lẽ hắn không phát hiện Cổ Phong? Không có khả năng lắm chứ, không gian bên trong chỉ lớn có một chút như vậy, có người hay không, liếc qua thấy ngay, căn bản là không có chỗ ẩn thân nào cả! Chẳng lẽ Cổ Phong ngoài võ công cao cường ra, còn biết chướng nhãn pháp? Quay lại nghĩ lần nữa, không khỏi nhớ tới cảnh tượng lần trước bị Hàn Vũ Huân bắt gian, Vương Lăng lập tức bừng tỉnh, Cổ Phong khẳng định lại là thi triển Bích Hổ Công, bò lên tường rồi. Nghĩ đến điểm này, lòng Vương Lăng đại định, Cổ Phong giảo hoạt như thế, Bích Hổ Công lại cao minh như vậy, nếu hắn muốn trốn đi thì Hàn Vũ Huân làm sao có thể tìm được chứ? Bất quá, Cổ Phong tuy nhiên giảo hoạt, nhưng Hàn Vũ Huân hình như cũng không ngu ngốc, sau khi tìm kiếm một phen bên trong không thấy người, hắn đi ra nhìn Vương Lăng vài cái, vậy mà liền móc điện thoại ra. Vừa nhìn thấy hắn móc điện thoại, Vương Lăng sững sờ một chút, lập tức run sợ, bởi vì nàng cảm thấy nếu như chính mình không đoán sai thì, Hàn Vũ Huân hẳn là gọi điện thoại cho Cổ Phong. Nếu như Cổ Phong trốn ở sau lưng Phật tượng, bất kể trốn ẩn mật đến mức nào,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-sinh-than-y/5154247/chuong-1100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.