Cổ Phong không chú ý tới ánh mắt của Hàn Vũ Huân, bởi vì lúc này hắn đã bị Kim Phán Lâm quấn lấy. Kim Phán Lâm níu lấy Cổ Phong hỏi:
Tiểu Cổ Tử, ngươi bây giờ vẫn là Tổng quản thiếp thân của ta sao? Cổ Phong đối với cách xưng hô này không ưa chút nào, cau mày nói:
Nếu ngươi lại gọi ta một tiếng Tiểu Cổ Tử, vậy thì ta chắc chắn không phải Tổng quản thiếp thân của ngươi.
Kim Phán Lâm phản ứng không kịp, ngơ ngẩn nhìn Cổ Phong. Cổ Phong nói:
Tiếng Trung của ngươi tốt như vậy, chẳng lẽ không biết đây là miệt xưng sao?
Kim Phán Lâm bừng tỉnh, vội vàng sửa lời nói:
Cổ Phong, Cổ Tổng tài, Cổ Y Sinh, Cổ gia ca ca...
Cổ Phong nghe thấy lạnh cả người, vội vàng xua tay nói:
Được rồi được rồi, có chuyện gì thì nói đi!
Kim Phán Lâm kiều diễm nói:
Ta không đi nổi nữa!
Cổ Phong bất đắc dĩ vươn tay:
Đem túi đeo lưng cho ta!
Kim Phán Lâm vội vàng đem túi đeo lưng đưa cho hắn. Cổ Phong nhận lấy túi đeo lưng đeo lên vai của mình, nói:
Bây giờ được rồi chứ?
Kim Phán Lâm lắc đầu, yếu ớt nói:
Vẫn không đi nổi!
Cổ Phong nhẫn nại hỏi:
Vậy ngươi còn muốn thế nào? Muốn ta dắt ngươi sao?
Kim Phán Lâm lắc đầu, khẽ nói:
Muốn ngươi cõng ta!
Cổ Phong hơi bực mình rồi:
Ngươi được voi đòi tiên à, thích đi thì đi, không đi thì thôi!
Kim Phán Lâm còn thật sự không đi nữa, liền ngồi bệt xuống đất, trẻ con quay mặt đi chỗ khác. Cổ Phong vừa tức vừa buồn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-sinh-than-y/5154245/chuong-1098.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.