Một khúc cầm sắt hòa minh vang lên trong sơn dã. Lúc thì gió nhẹ nâng liễu, lúc thì róc rách như nước, lúc thì kinh thiên động địa, lúc thì đất rung núi chuyển… Cuối cùng, trong tiếng ngâm nga cao vút của nữ nhân, mọi thứ cuối cùng cũng trở lại bình yên! Trong phạm vi mấy chục mét đã không còn thấy côn trùng chim muông dã thú, chúng đều đã bị cặp nam nữ điên cuồng này dọa cho sợ hãi tứ tán bỏ chạy. Tiếng thở dốc nhu hòa truyền đến bên tai Cổ Phong, hắn hơi hơi nâng đầu lên, một khuôn mặt xinh đẹp diễm lệ như đào lý, trong đôi mắt sương khói mờ ảo là vẻ mị hoặc mê ly cùng tình ý ngàn vạn kiều mị. Giờ phút này, Phạm Doãn không còn dáng vẻ băng lãnh và cường ngạnh như ngày trước, chỉ có mệt mỏi cùng thỏa mãn. Nhẹ nhàng lau đi mồ hôi thơm trên trán nàng, sau đó rơi xuống má nàng vẫn còn ửng hồng, hơi có chút nóng trên má thơm, chậm rãi vuốt ve, hơi có chút thương tiếc, hơi có chút đau lòng. Tay Phạm Doãn ôm ngang eo hắn vẫn không nỡ buông ra, si ngốc nhìn hắn, thì thào nói: “Ta nghĩ ta nhất định là điên rồi, nếu không thì làm sao ta lại bị quỷ mê tâm khiếu, tẩu hỏa nhập ma mà cùng ngươi làm chuyện như vậy… mà lại, còn cảm thấy vui vẻ đến thế!” Nghe lời này, Cổ Phong không nhịn được trêu chọc nàng: “Phạm Thượng tá, ngươi không phải nói ta không cưới ngươi, ngươi liền…” “Im miệng!” Phạm Doãn dùng một tay che miệng hắn lại, không cho hắn nói tiếp,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-sinh-than-y/5154023/chuong-876.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.