Đối với Hồng Thụ mà nói, nhân sinh tựa như một vở kịch, nếu có cơ hội, hắn nguyện ý đem sinh đán tịnh mạt sửu toàn bộ diễn một lần. Trong sự kiện Kim Nguyên Thành bị bắt cóc, hắn cảm thấy mình diễn cũng không tệ, Thôi Cơ Quý và Trịnh Hạo Hạo cũng diễn không tồi, thậm chí là Nhị Hổ chuyên đóng vai phụ cũng biểu diễn rất chuyên nghiệp. Khi Kim Nguyên Thành tự động tự giác liên hệ luật sư, Hồng Thụ liền biết, vở kịch không ăn khách này, đã đạt được hiệu quả mà hắn mong muốn. Tuy nhiên, hắn rất rõ ràng, vở kịch này sở dĩ có thể thành công, điểm quan trọng nhất của nó, không phải là diễn viên xuất sắc đến cỡ nào, mà là vị đệ đệ kia ẩn mình sau màn, kiêm biên kịch, nhà hoạch định và đạo diễn. Nhìn thấy Kim Nguyên Thành đang vùng vẫy xuống giường, Hồng Thụ thu lại tâm tư, hỏi:
Nguyên Thành, đêm nay ngươi liền trở về sao?
Ta phải trở về chờ Trương luật sư, nếu ngày mai lại trở về Thâm Thành, sợ rằng thời gian không kịp!
Thế nhưng vết thương của ngươi còn chưa hoàn toàn...
Hồng Thụ đi tới đỡ lấy hắn, biểu diễn của hắn vẫn luôn là sinh động và đúng lúc, một câu nói đơn giản, một động tác nhẹ nhàng nhàn nhạt, là có thể diễn đạt tình cảm mà hắn muốn biểu đạt một cách thích đáng. So với trước đây, tiến bộ của Hồng Thụ đâu chỉ là một chút xíu, nếu như năm đó ở Thâm Thành, hắn cũng có thể lão luyện trầm ổn như vậy, có lẽ sẽ không thất bại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-sinh-than-y/5153957/chuong-810.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.