Vương Kiến Nhân đi rồi. Kim Tỏa lúc này mới chui ra từ giữa hai chân Cổ Phong, lúc Kim Tỏa nương không chú ý, căm hận nguýt Cổ Phong một cái. Cổ Phong giả vờ như không có chuyện gì, chỉ là một đôi tay cũng không khỏi xoa vuốt hai chân bị siết đến phát đau. Tiểu Lạt Tiêu này ra tay cũng không phải bình thường độc ác đâu! Kim Tỏa nương cũng không chú ý tới hành động nhỏ của hai người, chỉ là có chút xấu hổ nói:
Cổ Phong, để ngươi chê cười rồi!
Để hắn chê cười? Để hắn chiếm tiện nghi mới là thật! Kim Tỏa ấm ức bất bình nói trong lòng.
Thím, đây là chuyện gì xảy ra vậy?
Cổ Phong giả vờ không biết gì cả hỏi.
Ai, chuyện này còn không trách cha Kim Tỏa, cái gì không tốt, cứ một mực muốn cùng nhà Vương Kiến Nhân định hôn ước trẻ con, còn nhận tám mươi tám khối lễ đính ước cùng nửa miếng thịt heo lớn của người ta!
Kim Tỏa nương thở dài than vãn nói. Cổ Phong bĩu môi, liếc nhìn Kim Tỏa một cái, thầm nghĩ:
Thì ra ngươi không đáng tiền như vậy à, một chút thịt heo và mấy chục khối tiền liền đem ngươi bán đi rồi.
Cổ Phong, ngươi không biết đâu, bây giờ lúc này, có lẽ mấy chục khối và một chút thịt heo chỉ là chuyện nhỏ, nhưng là lúc bấy giờ, mấy chục khối tiền lại lớn đến mức ghê gớm, không sai biệt lắm là chi phí một năm của già trẻ trong nhà rồi. Còn có thịt heo, lúc đó nhà ai có thể ăn thịt chứ.
Kim Tỏa nương nói. Cổ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-sinh-than-y/5153790/chuong-643.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.