Ngày hôm sau thức dậy. Nghiêm Tân Nguyệt tiến hành phân tổ cho đội ngũ đông người này, tự nhiên là đâu vào đấy, người của Viện Khoa học Nông nghiệp thì đi nghiên cứu phát triển trồng trọt thủy lợi, người của Học viện Thương mại thì đi phát triển thương mại, còn người của Học viện Y khoa thì ** khám bệnh miễn phí... Năm người Nghiêm Tân Nguyệt, Cổ Phong, Trương Siêu Cường, Ninh Khánh Trung và Thủy Lan Lan đều đến từ học viện y khoa, tự nhiên được chia vào một nhóm, bọn họ bày ra bàn dài trước từ đường trong thôn, bắt đầu khám bệnh cho thôn nhân, người không bệnh cũng có thể tiến hành kiểm tra thông thường. Nhưng hơn nửa buổi sáng trôi qua, người vây xem thì không ít, nhưng thật sự dám ngồi lên hỏi bệnh cầu thuốc thì lại không có lấy một người. Một màn Trương Siêu Cường đêm qua đổ thuốc gây nôn cho Đồng Tỏa, thật sự đã để lại bóng ma nặng nề trong lòng mọi người, khiến họ đều không dám tin rốt cuộc nhóm người thành phố này có đáng tin cậy hay không. Tình trạng này vẫn liên tục kéo dài đến mười giờ sáng, khi Đồng Tỏa nương hưng phấn kêu la chạy tới, tình hình mới ít nhiều có chút thay đổi.
Bác sĩ Cổ Phong, bác sĩ Cổ Phong, Đồng Tỏa nhà ta đi ị rồi, đi ị rồi!
Đồng Tỏa nương hưng phấn nói. Đi ị thì đi ị thôi, có gì đáng để kêu la đâu! Đi ị là một chuyện rất quang vinh ư?
Vậy cái khóa đâu? Lôi ra chưa?
Trương Siêu Cường quan tâm chuyện này hơn bất luận kẻ nào, bởi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-sinh-than-y/5153786/chuong-639.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.