Cổ Phong tỉnh dậy, cảm thấy đầu đau đến muốn nứt ra, hai tay xoa bóp thái dương một lúc lâu mới cảm thấy khá hơn một chút. Ngẩng mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt trời đang lặn về phía tây, đây đã là chập tối của ngày thứ hai rồi sao? Tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì? Hắn chỉ nhớ từ Bành gia đi ra, Thi Ngọc Nhu dẫn mình đi ăn cơm, sau đó lại đi vũ trường, khi đi ra mình đã mê man, lờ mờ nhớ trên nửa đường còn đánh mấy người, sau đó xảy ra chuyện gì thì hắn một chút cũng không nhớ ra được. Miễn cưỡng chống đỡ thân thể đầu nặng chân nhẹ ngồi dậy, lại kinh ngạc phát hiện khắp toàn thân từ trên xuống dưới không mảnh vải che thân, mà căn phòng này, vậy mà cũng không phải là căn phòng mình và Tô Mạn Nhi ngủ, mà là phòng của Thi Ngọc Nhu ngủ. Nhìn chăn nệm hỗn loạn trên giường, đầu hắn lại không khỏi đau đớn lần nữa, mình sẽ không phải là sau rượu loạn tính đã làm chuyện đó với Thi Ngọc Nhu rồi chứ? Nếu quả thật là như vậy, vậy phải như thế nào cho phải đây? Vốn dĩ mình đã chịu đựng đủ nhiều tình trái rồi, cái này lại thêm một chuyện nữa, chẳng phải là đổ thêm dầu vào lửa sao? Cổ Phong cười khổ liên tục lắc đầu, lảo đảo đứng dậy tìm y phục của mình, tìm khắp nơi xong nhưng cái gì cũng không tìm thấy, đành phải kéo chăn trải giường bao lấy thân thể mình đi ra ngoài, khi mở cửa phòng, lại thình lình phát hiện trên cửa dán
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-sinh-than-y/5153484/chuong-337.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.