Thâm Thành là quê hương của ta, ta xuất sinh ở đây, lớn lên ở đây, mãi cho đến khi thành gia, có các ngươi, ta mới đi Hương Giang, rồi sau đó là Pháp Quốc! Nói ra thì, ta và tất cả những người rời bỏ quê hương đều không khác mấy, đều là do cuộc sống bất đắc dĩ!
Đinh lão đầu ánh mắt hiền từ lướt qua người nhà, trên mặt hiện lên một ý cười tự giễu,
Có lẽ các ngươi không biết, khi ta còn trẻ có một ngoại hiệu gọi là Đinh Bất Tứ, bởi vì bốn việc căn bản mà người ta dựa vào để sinh tồn ta đều không biết làm, trồng trọt không biết, chèo thuyền không biết, đánh cá không biết, ngay cả phơi cá muối cũng không được, không nuôi nổi các ngươi, ta không thể làm gì khác hơn là ra ngoài tìm kế sinh nhai, bôn ba nhiều năm như vậy, may mắn có được một số thành tích, nhưng sơ trung của ta lại chỉ là hi vọng người nhà có thể ăn no một chút, mặc ấm một chút.
Đinh Hàn Hàm đi tới, nhẹ nhàng vuốt ve trên bờ vai gầy yếu của Đinh lão đầu. Đinh lão đầu cười cười ôn hòa, nhẹ nhàng vỗ một cái vào tay cháu gái, lúc này mới tiếp tục nói:
Trong nháy mắt, mấy chục năm đã qua, ta cũng đã bước vào tuổi già, có lẽ hai ngày nữa buông tay một cái đó chính là cả đời, nhưng ta cảm thấy không hổ thẹn, bởi vì ta xứng đáng với người nhà của mình, cho dù xuống dưới gặp liệt tổ liệt tông, ta cũng vẫn có thể ngẩng cao đầu ưỡn ngực.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-sinh-than-y/5153472/chuong-325.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.