Hương hoa tàn phai dư âm vương vấn, một khúc thanh ca đoạn trường lòng người, sau một hồi đàn, Đinh Hàn Hàm cảm giác mình tựa như là một thanh cung cầm bị đàn nát vụn, đã tan nát không thể có bất kỳ âm phù nào nữa.
Lần này đã hả giận chưa?
Cổ Phong nhẹ nhàng xoa nắn thùy tai vẫn còn đang nóng của nàng hỏi. Đinh Hàn Hàm gật đầu, thân thể nhẹ nhàng xích lại một chút, như một con mèo nhỏ ngoan ngoãn tựa sát vào lồng ngực hắn, sau một khúc giao hòa giữa linh hồn và thể xác, nàng đã không còn chút khí lực nào nữa, bao gồm cả giận dỗi và sức lực.
Vậy sau này đừng đối với ta như vậy nữa!
Cổ Phong khẽ cười một cái, sau đó lại bổ sung nói:
Mặc dù như vậy cũng rất thú vị!
Không dễ chơi đâu!
Đinh Hàn Hàm lắc đầu, ngẩng đầu si ngốc nhìn Cổ Phong,
Ta một chút cũng không muốn hung hãn như vậy với ngươi, nhưng mà ta nghĩ tới chuyện ngày đó lòng ta liền tức đến không chịu nổi!
Cổ Phong lập tức thì nghẹn lời, thầm mắng mình một tiếng hồ đồ, cứ khăng khăng không nhắc đến chuyện không nên nhắc đến, đáng lẽ nên đoán được Đinh Hàn Hàm vì chuyện ngày đó mà tức giận!
Cổ Phong, sau này không được làm vậy ở trước mặt ta được không? Như vậy ta rất khó chịu!
Đinh Hàn Hàm giọng nói nhu nhu nhược nhược cầu khẩn nói, không còn lạnh lùng và uy nghi của Đại tiểu thư Long Đầu nữa, cũng không còn dáng vẻ hung hãn giương nanh múa vuốt nhe răng trợn mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-sinh-than-y/5153471/chuong-324.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.