Đối mặt với ánh mắt bất ngờ, mê mang, thậm chí có chút mừng rỡ và chất vấn kia, Cổ Phong mặt không đỏ, tim không đập mạnh, khí không loạn, thậm chí ngay cả bàn tay kia cũng không rút ra, chỉ thản nhiên nói:
Thi nữ sĩ, việc trị liệu đã được vài ngày rồi, ta muốn xem kết quả trị liệu như thế nào?
Y, y sĩ, hiệu quả thật là tốt, tôi, bụng của ta đã lâu lắm rồi không đau nữa!
Thi Ngọc Nhu ấp a ấp úng nói!
Là thật sao?
Cổ Phong dường như có chút không tin, tay của hắn vẫn dừng ở đó.
Vâng, y sĩ, ngươi có thể đem tay...
Thi Ngọc Nhu không thể đường hoàng nói chuyện với hắn, mặt vừa thẹn vừa vội, nhưng lại vẫn cứ không phát tác được, đành phải thấp giọng năn nỉ.
Được!
Cổ Phong sảng khoái đáp ứng, nhưng tên vô sỉ này lại không hề có chút xấu hổ nào sau khi làm sắc lang, ngược lại ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm Thi Ngọc Nhu đã thẹn không chịu nổi, chậm rãi nói:
Nếu trị liệu vô hiệu, việc kiểm tra đương nhiên không cần thiết, nhưng nếu trị liệu có hiệu quả, vậy thì kiểm tra ắt không thể thiếu. Hiện tại triệu chứng của ngươi tuy biến mất rồi, cảm giác bản thân cũng tương đối tốt, nhưng nếu kết cục đó không biến mất, vậy thì đó là không trị tận gốc, không bao lâu nó nhất định sẽ tái phát, cho nên kiểm tra là bắt buộc, hiệu quả trị liệu trực tiếp quyết định phương án trị liệu tiếp theo của ta!
Ồ!
Thi Ngọc Nhu gật đầu, nhưng đến cuối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-sinh-than-y/5153444/chuong-297.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.