Đinh Lực Sinh nằm trên giường bệnh có rào chắn vây quanh bốn phía, đầu, ngực, chân đều được băng bó bằng gạc dày, toàn thân bị cắm không ít ống dẫn, trên mặt đeo mặt nạ oxy, khuôn mặt tiều tụy lại tái bệch, hai mắt vô thần, cả người trông cực kỳ yếu ớt. Vị bác sĩ bên trong gật đầu với Cổ Phong vừa bước vào, dặn dò một câu:
Tình hình của hắn vẫn không quá ổn định, thời gian nói chuyện xin đừng quá dài!
Rồi dẫn theo y tá đi ra ngoài. Đinh Lực Sinh nhìn thấy Cổ Phong, biểu cảm rõ ràng có chút kích động, muốn nói gì đó, nhưng mặt nạ oxy che trên mặt, nói chuyện lại vô lực, nghe không minh bạch. Thế là Cổ Phong đi tới, dịch mặt nạ oxy của hắn lên một chút, hỏi:
Đinh thúc, ngươi muốn nói gì?
Tạ... tạ!
Đinh Lực Sinh cực kỳ phí sức nói ra hai chữ này.
Đinh thúc, chúng ta còn cần hai chữ này sao?
Cổ Phong cười cười nói,
Cố gắng dưỡng bệnh, tất cả mọi người chúng ta đều đang đợi ngươi lại một lần nữa hùng khởi đó!
Trên mặt Đinh Lực Sinh cuối cùng cũng có một tia ý cười rất khó khăn và cũng rất hiếm có.
Đinh thúc, ngươi muốn gặp ta, là có lời gì muốn nói với ta sao?
Cổ Phong hỏi. Đinh Lực Sinh khẽ gật đầu, chậm rãi nói ra mấy chữ:
Giúp Tiểu Hàm được không?
Cổ Phong ngạc nhiên một chút, lẩm bẩm hỏi:
Ta, giúp cái gì?
Nàng tiếp nhận vị trí của ta tuyệt đối sẽ không thuận lợi, mà ngươi, hẳn là người duy nhất có thể giúp nàng!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-sinh-than-y/5153380/chuong-233.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.