Trên đường đi đến bệnh viện Nhân Dân thành phố, Cổ Phong ngồi trong xe cảnh sát của Sở Hán Trung, đang cảm thấy hơi vô vị thì lại bất ngờ Sở Hán Trung đột nhiên nói:
Cổ Phong, chúng ta trò chuyện hai câu được không?
Được!
Cổ Phong bất đắc dĩ đáp, ngồi trong xe của ngươi, ngươi đã muốn trò chuyện thì ta không muốn trò chuyện cũng phải trò chuyện thôi.
Vụ án của Trần Hoằng Dận đã đi vào hồi kết, không bao lâu nữa họ sẽ bị tòa án tuyên án!
Sở Hán Trung không biết là tâm tư gì, lại muốn đột nhiên nhắc tới chuyện này.
Ồ!
Trên mặt Cổ Phong giếng cổ không gợn sóng, trong lòng lại như sấm sét nổ tung. Chuyện Trần Hoằng Dận này, một mực là một trong tất cả mọi chuyện hắn cảm thấy mình làm không tử tế nhất. Có điều điều này cũng không phải chỉ Trần Hoằng Dận, mà là chỉ Trịnh Phượng Kiều bị kéo vào.
Cổ Phong, ngươi đã gọi ta một tiếng thúc, vậy ta liền cùng ngươi nói mấy lời từ đáy lòng được không?
Giọng Sở Hán Trung đột nhiên có chút ngưng trọng nói.
Được!
Trong lòng Cổ Phong thấp thỏm vô cùng, bởi vì hắn cảm thấy, chút tiểu xảo mà mình bày ra e rằng đã bị người ta nhìn thấu rồi.
Chuyện đã qua thì cứ để nó qua đi, bất kể ai đúng ai sai, ai thắng ai thua, tất cả đến đây là kết thúc, không nên lại tiếp tục dây dưa nữa được không?
Sở Hán Trung rất chân thành nói. Hiển nhiên, Sở Hán Trung đã xác định lập trường của mình, hắn không đứng về phía Trịnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-sinh-than-y/5153377/chuong-230.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.