Căn phòng chìm vào im lặng, không khí rất ngượng ngùng. Một lúc lâu sau, Sở Hân Nhiễm mới lấy hết dũng khí, u oán nói: “Sự thật tuy là như vậy, nhưng ngươi nói thế nào cũng là nam nhân, ít nhiều cũng nên quan tâm một chút đến cảm nhận của người ta chứ.” “Đúng vậy!” Cổ Phong cực kỳ tán đồng gật đầu, nhưng vẫn vô tâm vô phế nói: “Ta đúng là nam nhân, nhưng không phải nam nhân của ngươi, không có nghĩa vụ dỗ dành ngươi!” “Ngươi——” Một câu nói, cuối cùng triệt để chọc Sở Hân Nhiễm khóc, nước mắt như đê vỡ không thể khống chế được mà chảy xuống xối xả. Cổ Phong sững sờ, hắn chỉ là việc gì nói việc đó mà thôi, sao lại khóc, thế là vội vàng nói: “Ngươi khóc cái gì chứ? Mau đừng khóc nữa, nếu không để người khác nhìn thấy, còn tưởng ta ức hiếp ngươi đấy!” “Ngươi chính là ức hiếp ta!” Sở Hân Nhiễm nghẹn ngào nói, từ nhỏ đến lớn nàng còn chưa từng bị người khác ức hiếp như vậy! “Được rồi được rồi, là ta sai được chưa, ngươi mau đừng khóc nữa!” Lời này của Cổ Phong rất dễ nghe, thế nhưng cuối cùng hắn lại hảo chết không chết bổ sung một câu: “Dáng vẻ ngươi khóc xấu chết đi được!” “Ô ô” Sở Hân Nhiễm khóc càng thương tâm hơn! Cổ Phong không có thói quen an ủi người khác, huống chi trước mắt lại không phải Tô Mạn Nhi, thế là hắn liền ngồi ở kia, nhìn nàng khóc. Sở Hân Nhiễm cứ khóc mãi, khóc đến mức thở không ra hơi, sống đi chết lại, mãi cho đến nửa giờ sau, thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-sinh-than-y/5153376/chuong-229.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.