Trong phòng, Sở Hân Nhiễm đang trong một tư thế mập mờ mê hoặc nằm ở trên giường, thấy Cổ Phong đi vào, trên khuôn mặt tiếu mỹ trắng bệch dâng lên hai vệt ửng hồng, biểu lộ cũng vô cùng mất tự nhiên. Đóng kỹ cửa phòng, Cổ Phong ngay cả chào hỏi cũng không làm, tùy tiện mở miệng nói:
Cởi quần ra đi!
A?
, đầu nhỏ của Sở Hân Nhiễm như gặp phải lôi kích một tiếng nổ vang, trái tim cũng vì thế ngừng đập một hai giây, một khuôn mặt nhỏ càng bị dọa đến tái mét ngay tại chỗ. Cổ Phong cẩn thận hồi vị lại lời vừa nói, trên mặt cũng có chút đỏ, bởi vì bất luận là dùng từ hay ngữ khí đều biến thái đến cực điểm! Thấy Sở Hân Nhiễm lăng lăng nhìn mình, vốn dĩ rất thản đãng hắn lại không khỏi có chút hoảng sợ, nhưng vẫn nhìn thẳng nàng nói:
Vừa rồi tỷ tỷ của ta đã cáo tri tình huống của ngươi cho ta rồi, nếu muốn trị liệu, vậy khẳng định là phải kiểm tra, muốn kiểm tra, vậy khẳng định là phải cởi quần a!
Nhưng, nhưng, nhưng ngươi cũng không cần trực tiếp như vậy a! Làm y sinh phải cố kỵ một chút cảm thụ của bệnh nhân, ngươi nói như vậy ai chịu nổi chứ!!
Sở Hân Nhiễm nghĩ đến một lát nữa liền phải để hắn nhìn thấy bộ vị bí ẩn nhất trên thân thể mình một cách không che đậy, lại càng luống cuống tay chân, tâm hoảng ý loạn, không biết làm sao cho phải!
Có bệnh thì trị bệnh, có gì tốt để che che đậy đậy chứ?
Cổ Phong lần này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-sinh-than-y/5153344/chuong-197.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.