Mười phút đã sớm trôi qua, nhưng Trần Hoằng Dận vẫn không thấy Cổ Phong xuất hiện, trên bến tàu vận chuyển hàng hóa Thâm thủy cảng yên tĩnh đến nỗi ngay cả một bóng ma cũng không có. Trần Hoằng Dận giận đến cực điểm, ném cây vợt bắt ruồi trong tay cho Nguyên Trung, chỉ vào Trịnh Phượng Kiều quát:
Quất, quất nàng vào chỗ chết cho ta!
Nguyên Trung sững sờ kéo cây vợt bắt ruồi, lại cúi đầu nhìn nhìn cái mông đã sưng đỏ vì bị quất của Trịnh Phượng Kiều, trong mắt ít nhiều có chút không đành lòng, nhưng vì bị ép dưới dâm uy của Trần Hoằng Dận, hắn vẫn không nặng không nhẹ quất đánh.
Ô, ô
Trịnh Phượng Kiều bị băng keo trong suốt dán kín miệng đang thống khổ rên rỉ, vừa rồi nghe thấy Trần Hoằng Dận gọi điện thoại, nàng đã biết bọn họ bắt nhầm người rồi! Bọn người này không phải là do mấy tên đệ đệ của chính mình trêu chọc đến, mà là cừu gia của kẻ thù không đội trời chung Cổ Phong, bọn họ muốn bắt là tỷ tỷ của Cổ Phong, không phải mình, nhưng không biết làm sao mà mình lại biến thành hình nhân thế mạng rồi. Kẻ thù của kẻ thù chính là bằng hữu của mình, đạo lý này Trịnh Phượng Kiều vẫn luôn hiểu, vừa mới giây lát băng keo ở miệng bị xé ra kia, nàng liền muốn hô to
Buông ta ra, mau buông ta ra, các ngươi bắt nhầm người rồi!
, nhưng lời nói chỉ hô được một nửa, miệng lại bị băng keo dán kín rồi. Lúc này, biết rõ mình đã thành kẻ chết thay, nhưng miệng bị chặn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-sinh-than-y/5153292/chuong-145.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.