“Cái gì, bán rồi!” Mày Lão phu nhân nhướng thẳng lên. 
Bà cảm thấy đã bị Chân Diệu kích động quá rồi. 
Giọng Lý thị đặc biệt chói tai: “Ôi chao ơi, nói vậy là sao chứ? Bá phủ chúng ta có thiếu tiền đi nữa, cũng chưa từng bạc đãi các cô nương mà. Diệu nha đầu à, xảo quả hoa qua được đánh giá tuyệt phẩm, sao cháu không mang về để cho chúng ta mở mang tầm mắt, mà lại bán đi như thế.” 
Nói đến đây phất khăn lên, liếc Ôn thị một cái, có ý nói: “Tam đệ muội à, không phải là Ôn phủ lại viết thư tới chứ?” 
Ôn phủ mà Lý thị chỉ, chính là nhà mẹ đẻ của Ôn thị. 
Năm đó Ôn gia ở kinh thành lăn lộn cũng không kém, đặc biệt là sau khi Tam đệ của Ôn thị trước kia ra khơi thắng lợi trở về, dâng rất nhiều kỳ trân dị bảo cho hoàng gia, nhất thời tên tuổi truyền bá kinh thành. 
Sau đó Tam gia Ôn gia táng mệnh trên biển, Đại gia Ôn gia lại dính líu vào một chuyện xưa, trở thành cái ấm sắc thuốc quanh năm nằm trên giường, đương nhiên không làm quan được, cả Ôn gia nhanh chóng suy bại xuống dốc. 
Chống đỡ không được mấy năm, dứt khoát chuyển nhà về phủ Đông Vũ Hải Định nơi ở của tổ tiên. 
“Nhị tẩu, ý tẩu là gì đây!” Ôn thị tức đến mức mắt long lên đỏ rực. 
Nhà mẹ đẻ càng ngày càng xuống dốc là sự đau đớn không thể nói dưới đáy lòng Ôn thị. 
Chân Nghiên biết Ôn thị nóng tính, dù nhanh miệng nhưng lại không có tâm nhãn gì, như 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-sinh-mot-doi/1297839/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.