Hà Tiết Âu được xuất viện lập tức rời khỏi biệt thự Lục gia. Mặc cho bao nhiêu người trong nhà níu kéo, cô vẫn thu dọn quần áo ra đi. Lục Vỹ Thần chỉ khoanh tay nhìn cô gói ghém đồ đạc, cô muốn đi hắn cũng đồng thuận để cô đi.
Không hiểu sao hắn càng không cản cô, cô lại càng tức giận. Hà Tiết Âu thật sự căm ghét con người kiệm lời đó. Nhưng thôi thì bỏ đi, thà rằng hắn không nói còn hơn là nói ra những lời tàn độc. Cô rời khỏi ngôi nhà chết tiệt của hắn thì sớm thôi liền có thể ổn định.
Hà Tiết Âu đến nhà Diệp Vân. Nếu lúc này cô về Hà gia nhất định sẽ bị hỏi chuyện, cô thật chẳng muốn bị làm phiền về chuyện này nữa. Thứ mất thì cũng đã mất rồi, người bị tổn thương chỉ có một mình cô thì sao phải để nhiều người xen vào.
- Tiểu Âu, cậu định ở đây mấy ngày?
- Không biết.
Diệp Vân chưa từng cảm thấy Hà Tiết Âu có biểu cảm tệ như hôm nay. Hà Tiết Âu trước đây chưa từng bị chọc giận, quá lắm là cảm thấy chướng mắt, ra tay dạy dỗ xong liền quay về dáng vẻ kiêu ngạo. Diệp Vân nhìn đôi mắt đã có hốc sâu, quần thâm hiện rõ của cô mà tiếc nuối vô cùng, sự thù hận khiến cánh hồng tàn phai.
- Lục Vỹ Thần có phải… đã đuổi cậu ra khỏi nhà…
- Hắn làm gì có tư cách đó. Là tôi tự bỏ đi!
Hà Tiết Âu vừa nghe thấy tên Lục Vỹ Thần liền quát lớn. Diệp Vân bị tiếng quát làm cho giật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-sinh-mot-cap-cuc-pham-yeu-nghiet/1508868/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.