Tiếng ồn ào của quan khách cắt ngang cuộc nói chuyện của Lục Vỹ Thần và Hà Tiết Âu. Bữa tiệc nào cũng có khách đến muộn, khách đến muộn của bữa tiệc này chắc đã tới rồi nên mới gây sự chú ý lớn như vậy.
Bên dưới siêu du thuyền với sức chứa hơn ngàn người của họ là một du thuyền cá nhân đang chạy đến, áp sát. Ai cũng muốn biết người đang ở bên trong du thuyền đó là ai.
Trên boong tàu của chiếc du thuyền nhỏ có một người đàn ông da trắng đến phản quang, cơ thể lực lưỡng, săn chắc. Trên người anh ta không mặt quần áo, hạ thân chỉ quấn một tấm khăn. Gương mặt ngông nghênh cùng một nụ cười dán keo trên môi. Hà Tiết Âu không hiểu nụ cười đó có ý nghĩa gì, chỉ thấy rất khó chịu, quay sang hỏi Lục Vỹ Thần.
- Anh ta là ai?
Ánh mắt của Lục Vỹ Thần không ngừng hướng về người đàn ông kia, đáp lạnh.
- Một kẻ điên.
Cô cảm thấy câu trả lời của Lục Vỹ Thần càng kích thích sự tò mò của mình. Nhìn bộ dạng của người đàn ông kia biết chắc không phải kẻ đứng đắn, Lục Vỹ Thần trước giờ không để ai vào mắt vậy mà lại dùng cả hai mắt nhìn chăm chú một kẻ điên sao?
Thật ra Lục Vỹ Thần không hề có thành kiến với anh ta, trước giờ cũng chưa từng liên quan đến anh ta. Nhưng tiếng tăm về Nam Tư Huyễn, ai trong giới kinh doanh đều biết. Hắn thích gì mua nấy,cái gì cũng mua, tiền đếm không hết, tiền từ đâu mà ra thì là dấu chấm hỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-sinh-mot-cap-cuc-pham-yeu-nghiet/1508856/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.