- Anh không biết nói dối thì đừng cố, khó nghe chết đi được. Trước giờ tôi cũng ở đây một mình đấy thôi.
Hà Tiết Âu tất nhiên không thể cảm thụ được chiêu trò đường mật của Lục Vỹ Thần. Cô nghe hắn độc mồm độc miệng, nói lời chua cay quen rồi. Hắn thay đổi giọng điệu như thế, cô chỉ nghĩ do hắn uống nhầm thuốc.
- Trước đây là trước đây. Từ giờ không vậy nữa…
Hà Tiết Âu nhìn hắn dò xét. Cảm thấy thượng đế thật kì diệu, có thể tạo ra được cho con người một đôi mắt biểu hiện mọi thứ. Cô nhìn vào mắt Lục Vỹ Thần, lại có thể nhìn thấy cảnh tượng nóng bỏng, hai thân hòa làm một của hai người. Gò má nóng lên vì xấu hổ, cô liền cuối đầu xuống ăn cơm.
Có Hà Tiết Âu ở trong tầm mắt, tâm trạng của Lục Vỹ Thần trở nên thật tốt. Hắn nói tiếp.
- Thật ra thì… hôm qua nghỉ việc, hôm nay lại đi làm trễ nên bị phạt không được cấp cơm trưa.
Hà Tiết Âu đã định bụng sẽ mặc kệ hắn rồi nhưng hắn cứ nói những lời khiến trong lòng cô vô cùng ngứa ngáy. Lời hắn nói đến chó cũng không tin được, lại nói với cô làm gì. Thật là nhảm nhí.
- Bản thân là tổng giám đốc lại nói như thể là một nhân viên chạy việc vặt. Một bữa cơm cũng không thể ra ngoài ăn à?
Lục Vỹ Thần buông đũa. Thái độ như sắp nói ra một việc gì đó rất trọng đại.
- Em nói thế sao được chứ. Tôi phải tiết kiệm tiền để nuôi em, sau này biết đâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-sinh-mot-cap-cuc-pham-yeu-nghiet/1508854/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.